Một Nỗi Đời - thơ Viễn Thám 22
Bên trời cành hoa nở vội.
Cuối năm - Lại cuối năm rồi!
Quê hương mịt mùng sương khói.
Ta còn theo dốc đời trôi.
Buồn tênh, vẫn mãi buồn tênh.
Ngày đi - Năm tàn - Tháng tận.
Miệt mài niềm nhớ mông mênh.
Ngậm ngùi ru từng hơi thở.
Quê nhà biền biệt bao năm.
Xứ người mòn mõi xa xăm.
Cuối năm nhớ về cố quốc.
Thân tha phương xót xa buồn.
Xuân về mà sao quạnh quẽ?
Không dưng giọt lệ sầu tuôn.
Đón xuân cùng men rượu đắng.
Cạn ly trút nỗi nghẹn ngào.
Chập chùng thấy lòng hoang vắng.
Ngồi đây một góc quê người.
Ngoài hiên hừng lên chút nắng.
Hong dùm ta một nỗi đời!
Viễnthám22