Ng ã Rẽ Của Sông - thơ Phan Minh Châu
Trời còn Đông nên cái lạnh se lòng
Anh mấy bận lại quay về chốn cũ
Hoa cải vàng rộ trắng cả bến sông
Anh từ độ tìm vào nơi đất khách
Thành phố xanh thành phố thật yên bình
Một thành phố ngày đêm nghe biển hát
Bỗng chạnh lòng khi nghĩ đến quê em
Nơi chốn cũ một thời anh đã sống
Đã lớn lên từ miếng đất khô cằn
Đất với ruộng trập trùng như sóng biển
Đêm với ngày nghe tiếng giục cầm canh
Đất vực dậy bao mảnh đời khốn khó
Biết đi lên bằng chính trái tim mình
Bao cần mẫn cả đời mình vớiđất
Hạt lúa vùng đất bổi lại hồi sinh
Bao ấm áp bao tình yêu bỏng cháy
Niềm tin yêu kiêu hãnh lạ kỳ
Không son phấn thành phố mình vẫn đẹp
Chưa kịp mời vẫn có dấu xiêm y
Chiều tháng chạp mưa phùn gieo lất phất
Những làng hoa trăm sắc đuổi nhau về
Tiếng chào bán tiếng gọi mời thân thiện
Cả núi rừng sống lại một màu quê
Đêm lể hội sáng ngời ba bửa tết
Tháng giêng xanh xanh nõn trái trăng rằm
Đêm Nguyên Tiêu dòng người chen đỉnh Tháp
Tìm cho mình một chổ đứng trăm năm
Còn tháng nữa thì bắt đầu giáp tết
Hạt nếp thơm hạt gạo dẻo Tuy Hòa
Một miếng đất bình yên và trù phú
Những niềm đau năm cũ đã đi xa
Qua năm mới… chờ tới năm mới nữa
Ta mong sao quê cũ thật yên bình
Cành mai nõn cả đời mang lộc biếc
Lên Tuy Hòa mảnh đất đã hồi sinh.
PHAN MINH CHÂU