Trở lại Đồi 55 (*) - thơ Huy Uyên
Những đám ruộng chín vàng cuối đồi
Ngày tháng cũ trên tay súng đạn
những ngọn tre cụt đầu cắt bom rơi
đồi "55" xưa một thời chinh chiến .
trên đồi đâu đây hầm, gai, thép lửa
đêm hỏa-châu ngày chong mắt nhìn
nấm mồ chung quân hai bên
tan thây máu đổ
45 năm chiến trường cũ về thăm .
Hai mắt ai đăm đắm chong nhìn
xác bầy người nằm phơi dưới nắng
những khuôn mặt "chết trôi" ngậm tăm
nổi đau băm sầu lên mặt trận .
Úp mặt chết giữa lòng địa đạo
đêm đêm trái phá cắt chân nằm
mẹ già,vợ con quê hương khốn khổ
hầm hào kín khuất dấu "55" .
Tháng ngày bên em hình như quên
sao cả đời mãi hoài u-uất
đạn bom xưa thức dậy chiến-trường
cầm súng bắn người anh em
đồi "55" chất đầy xác giặc .
Trên điêu tàn đồi "55" ngày trở lại
gió quắt quay vờn xuống chân đồi
nằm lặng câm những ngôi-mộ-gió
lời-ru-buồn chìm khuất riêng tôi .
Hình như quanh tiếng gọi oan-hồn
chiều trên đồi đầy gió
hàng vạn người đi có trở về ,không ?
oán hờn ghim sâu từ độ
ngày tháng bao mùa máu xương,dâu bể
đồi "55" người gọi ai về .
*(Tên"tiền đồn phía tây nam Đà-Nẵng)
Huy Uyên
(31-10-15)