Dấu Xưa - thơ Viễn Thám 22
Em đi bỏ lại con đường
Bờ xa cỏ dại vô thường dấu chân.
TCS
Ta ngông nghênh ôm tình em dịu vợi.
Núi sông nào ngăn được cánh chim bay.
Rồi một ngày em vuột khỏi tầm tay.
Ta quay quắt nhớ về hình bóng cũ.
Trời cuối thu hai hàng cây ủ rũ.
Trong sương mai se sắt tái tê lòng.
Thu đang tàn hay trời đã sang đông.
Mà buốt lạnh linh hồn ai băng giá!
Em ra đi đường tình chia hai ngã.
Bến sông đời sao vội vã chia tan?
Chưa bình minh trời đã đỗ hôn hoàng.
Cây héo hắt trên những mầm ly biệt.
Yêu có nghiã không bao giờ nuối tiếc.
Tình cho đi ai lấy lại bao giờ.
Nên đem tình ta dệt mấy trang thơ.
Và ấp ủ trong tim làm kỷ niệm./.
Vientham22