Xướng Họa Thơ - Thế Lộc, Như Thu, Thy Lệ Trang,
Phx Hoài Hương
HƠI THU
Thu đến tôi ngồi xếp lá
Đếm hoài mà vẫn cô đơn
Mất nhau mấy mùa sương giá
Mong manh đôi tà áo trắng
Cứa cào hình bóng trong tim
Mất nhau nửa đời mưa nắng
Cuối trời thu lá vàng thêm
Bóng mây qua chiều thu lạc
Bơ vơ chiếc lá rũ mềm
Người về đầu non xơ xác
Nghe thu vàng rớt bên thềm.
Thế Lộc
MƠ THU
Thơ thẩn một mình ngắm lá
Hằng đêm bậu mãi chăn đơn
Cứ ngỡ tim dường băng giá
Thu này dạ tủi ... tủi hơn
Thương phận nửa đời tay trắng
Dáng ai đà khắc vào tim
Làn da sạm màu rám nắng
Nỗi sầu chẵng thấu ... buồn thêm
Bao thu vắng người lưu lạc
Vẫn mong vai tựa gối mềm
Vẫn luôn mang niềm khao khát
Mơ tiếng chân ai trước thềm...
Như Thu
HỒN THU
Người đi còn xanh màu lá
Em ngồi đón bóng trăng đơn
Bao mùa hoa thu tàn rã
Vết cứa hồn sâu ... sâu hơn!
Chập chùng cuối đồi mây trắng
Gió buồn se sắt con tim
Tay gầy đan hoài cay đắng
Niềm đau ... dường như ... đau thêm!
Nghìn khuya ...
hồn thu đi lạc
Sương đêm hay giọt lệ mềm?
Khuấy hoài chưa tan nỗi nhớ
Hoa thơ phủ kín bên thềm.
Thy Lệ Trang
THÔI ĐÀNH NHƯ LÁ RỤNG
Bên song tôi ngồi đếm lá
Như đếm hoài nỗi cô đơn
Ở đây tuyết buồn sương giá
Mỗi ngày, mỗi nhớ, nhớ hơn
Một đời bôn ba tay trắng
Chỉ còn quay quắc trong tim
Ngày xưa ngọt ngào mưa nắng
Nhớ hoài, thêm nhớ, buồn thêm
Tha hương quê người lưu lạc
Hoài đau, chân cứng đá mềm
Tình, tình
mỗi ngày xơ xác
Thôi đành lá rụng bên thềm.
Phx Ho ài Hương