Lại Về Bến Đò Thừa Phủ - thơ Huy Uyên
Bao năm rồi quay về với bến
"thành" chao đò vắng khách chiều nay
khúc sông xưa không người đưa tiễn
áo trắng xưa còn che kín vai gầy .
Nắng cùng thuyền lơ lửng trôi sông
đâu rồi gánh hàng rong sớm sáng
em qua sông dấu kín trong lòng
Huế đầy vơi tình ai bảng lảng .
"Đò ơi" thoáng đâu đây tiếng gọi
em đưa tay gạt lệ giọt buồn
mai học xong rồi em mới nói
qua Thừa phủ mà lòng thấy thương (tôi !)
Xao lạnh trong hồn mây và sông
thiếp mê ai một thời trẻ dại
tôi trao em trọn hết cuộc tình
xa em rồi mà lòng tôi đầy Huế .
Hàng me xanh,con đường hun hút
"em qua đò Thừa-phủ nhớ anh
phố Huế trời đêm mình em bước
lẩn quất đâu đây tiếng gọi sao đành " .
Đò đã qua sông và người đã đi rồi
thời đó ai ghé về Phủ Doản
cây đa còn đợi bến ai chờ
nón lá che nghiêng đựng trời đầy nắng .
Cây lá trong vườn xôn xao gió
Đồng-khánh giờ này thức dậy chưa
chiều đọng trong tim khôn nổi nhớ
pense ngày cũ
"tím pense" thương mấy cho vừa .
em khép kín buồn lên hai mi
chuyến đò cuối đưa ai rời bến
sông Hương hỏi chạnh tiếc điều chi
bao năm qua rồi những mùa đưa tiển .
Tím hoàng-hôn theo dòng con nước
quán cà-phê "Lộng-gió" bến đò
chôn những kỷ-niệm buồn buổi trước .
em đi sao tôi và chiều...ngẩn-ngơ .
Huy Uyên