Hội An, Những Lần Về - thơ Huy Uyên
Trăng non soi đêm phố cổ
chùa Cầu người đứng buồn
mái rêu trên cao chở gió
sông Hoài sớm trời ngũ sương .
Quên rồi hương tóc đắm mê
ai đi để sầu ở lại
em xưa (có) quay lại nơi này
nước chảy qua cầu trôi mãi .
Trăng tàn sóng rì rào đuổi
dấu kín chi nhau lệ lòng
thương ai gởi tình cửa Đại
phố thôi còn hết chờ mong .
Đêm về để tim bên sông
nụ hôn ngọt từng hơi thở
người đi có chạnh tấc lòng
bước chân chậm buồn phố cổ .
Mây bàng bạc trôi sương trắng
giăng cao chiếc bóng đèn mờ
mái ngói âm dương nín lặng
tình em với cổ tích xưa .
Tàu về bến cũ đêm qua
một mình thao thức cùng phố
nhớ sao năm tháng đi về
hoang mê cuộc tình bỏ ngõ
Theo ai phố người hạnh-phúc
bước chân trọn cuộc trăm năm
ngồi quán nổi đau bảo rớt
chiếc bóng chìm trôi cuối đường .
Nắng mưa mù mịt sắc mây
Hội-An hồn người xưa cũ
sầu người gọi mãi hôm nay
tình em xa chia từ đó .
Huy Uyên