Có Những Điều Cần Nhắc Lại
Kẻo Gió Cuốn Mây Trôi
- thơ Sương Biên Thùy
Này có láng giềng của tôi ơi,
Tôi yêu cô năm tôi 12, cô 17
Hai năm sau, cô 19, đi lấy chồng
Tôi 14 đầu còn phân trâu, hĩ mũi chưa sạch
Nhưng tôi đã chân đạp đất, tay vùng cao, miệng kêu
trời khóc lóc khiếu nại, van xin
Nhưng trời khuyên tôi nên đợi chờ, kiên nhẫn.
Từ đó tôi mất cô, tạm thời thua cuộc, đầu hàng.
Tôi lầm lũi trong đời, cầm súng và cầm viết xông
pha vào trận mạc.
Nhưng trong trái tim tôi luôn có một chỗ cô an tọa
Cũng có lúc là bệ thô cho cô, có láng giềng BÀ
TIÊN thời ấu thơ.
Và, đúng như Thượng Đế đã AN BÀI
Tôi gặp lại cô sáu 60 năm tại San Jose
Tôi, một nhà thơ bà cháy, tự cho phép mình là gã
đàn ông độc thân
Cô, một thiếu phụ đã khoác cho mình đôi cánh tự
do.
12 gap 17 của 60 năm xưa là thánh thiện trời ban
Sáu mươi năm sau, 75 gặp 80 cũng là vô nhiễm thánh
thần.
Cảm ơn Thượng Đế, cảm ơn cô láng giềng Lương Quyên
tạc lòng ghi dạ.
Nhắc lại điều này, để khỏi bị gió cuốn mây trôi.
Và tôi còn nhắc lại thêm vài lần nữa trước giờ giã
từ CÕI TẠM.
Cứ vậy nghe cô.
SƯƠNG BIÊN THUỲ
Pittsburgh, 28/10/15
Mùa MA QUỶ, nhưng tình yêu là MA MEN