Qua Phà Vàm Cống, Lần Xa Núi Sập,
Tri Tôn Mùa Phượng Cũ - thơ Trúc Thanh Tâm
QUA PHÀ VÀM CỐNG
Ngang trường đại học, em đâu
Mây trên đỉnh nhớ, nỗi sầu quắt quay
Anh cầm sợi nắng trên tay
Gió ru vòm lá khép ngày chờ mong
Qua phà Vàm Cống, chạnh lòng
Nghe con nước trở, lớn ròng trong tim
Long Xuyên, tình của riêng em
Trái tim trổi nhịp, đời thèm thuồng mưa
Tóc bay sợi nhớ đợi mùa
Anh thương ngọn bấc lạnh lùa cuối năm
Mắt em lưu luyến hương thầm
Ta bên nhau giữa mưa lâm râm, chiều!
LẦN XA NÚI SẬP
Em ơi, có nhớ tình thơ
Nắng hồng ngày cũ bên bờ sông quê
Tiếng ve âu yếm gọi hè
Thư tình mực tím đường về trao tay
Xa rồi Núi Sập nghiêng mây
Gió mênh mang gió chẻ hai vạt buồn
Đâu rồi ánh mắt em thương
Tình trên lối rẽ héo hon duyên đời
Đèn đêm tôi với đơn côi
Thời gian sót lại những lời yêu xưa
Trên cành lá đếm hạt mưa
Nhớ em chỉ tiếng gió lùa qua hiên !
TRI TÔN MÙA PHƯỢNG CŨ
Xa xa núi đứng níu mây
Gió đồng em thả tóc bay hương tình
Hoa trên triền đá lung linh
Ta nghe đời sớm bình minh gọi mời
Lúm tiền duyên tiếng em cười
Đời ta cánh bướm một đời lãng du
Trời đêm chìm giữa sương mù
Nhớ trăng hiu quạnh buổi từ tạ xưa
Vẫn còn mùa phượng tiễn đưa
Tri Tôn ta nợ cơn mưa cuối ngày
Qua vùng Bảy Núi, nhớ hai
Nên trời già cứ mãi đày đọa ta !
TRÚC THANH TÂM
(Châu Đốc)