Bánh Xèo, Bò Kho - Ý Nga
Thưa Ba,
Đây là lá thư thứ hai con viết cho Ba, viết không
bằng ngòi chấm mực để cha con mình nhìn nét chữ nhau mà biết đang mạnh hay yếu,
để nghe Ba khen chê nét chữ xấu đẹp. Thư
này con viết bằng 10 ngón tay gõ trên
phím chữ vô tri, như mỗi ngày con vẫn gõ ở văn phòng.
Đây cũng là lá thư thứ hai mà con sẽ không được Ba
hồi âm, để ngắm nét chữ thật đẹp của Ba trên trang giấy. Đêm nay con nhớ Ba quá! Con nhớ chén bò kho cuối cùng của cô Tựu mang sang
mà Ba đã thức dậy hâm nóng cho con ăn lúc 3 giờ sáng:
-Để 5 giờ con ra phi trường đáp chuyến bay không bị
đói, không bị đau dạ dày.
Khi con hỏi:
-Sao Ba không ngủ thêm cho khỏe? 5 giờ anh Linh mới tới chở con ra phi trường mà
sao mới 3 giờ Ba đã lục đục trong bếp rồi?
Ba chỉ cười và hối:
-Con ăn cho nóng!
Hai cha con mình đã chia chung một ổ bánh mì và
đùa giỡn thật là vui vẻ. Tưởng chỉ là bữa ăn tạm biệt Ba tiễn con đi
California, ai ngờ lại là bữa ăn vĩnh biệt đời đời, 2 ngày trước khi Ba giã từ
trần thế vì một cơn tắc nghẽn động mạch cơ tim cấp tính (Heart Attack)
*
Ba ơi!
Con đâu có ngờ món ăn thứ hai được Ba săn sóc cho
ăn trong đời lại là món ăn cuối cùng như vậy.
Ba có nhớ khi xưa ở nhà, mỗi lần con đổ bánh xèo
cho cả nhà ăn không? Tuổi con gái, nhà đông em quá nên mỗi lần đổ bánh
xèo là con cực ơi là cực vì hồi đó làm gì có bột gạo bán sẵn sàng như bây giờ,
con phải ngâm gạo trước một đêm cho mềm, rồi hôm sau gánh gạo đi cả nửa tiếng mới
tới được nhà dì Cúc bán bánh bèo, để mượn nhờ cái cối đá của dì mà tự tay xay gạo
thành bột. Cái cối nặng trình trịch mà tuổi 15 của con chưa “bẻ gãy nỗi sừng
trâu” nên con vật lộn với nó vất vả vô cùng. Dì Cúc cũng người Quảng Nam như
mình nên dì ít khi lấy tiền bạc chi cả, chẳng những thế, nhiều khi dì còn xay
giùm cho nhanh để con còn khệ nệ gánh bột về nhà, đi chợ mua tôm, thịt, rau
thơm và đón những người nông dân gánh cải bẹ xanh đi ngang nhà, mua cho tươi.
Xong phần ấy, 2 bàn tay nhỏ xíu của con lại phải lo chẻ số củi cho đủ lượng đổ
bánh được 10 người ăn và nhiều chuyện vụn vặt khác như giả tỏi, ớt, vắt chanh làm
nước mắm; xắt thịt, làm tôm, giả nghệ, xắt củ hành.v.v…. nữa mới xong mâm bánh
xèo cho tươm tất. Trời nóng hừng hực, mà con cứ phải ngồi hoài trong bếp từ
trưa tới chiều mới kịp cho cả nhà.
Có lần tụi nhỏ đang ăn giữa bữa, con còn ở trong
chái bếp với mồ hôi đang ướt đẩm lưng áo, vừa bưng gáo nước mưa uống cho hạ hỏa
bớt thì Ba xuống bếp và ra lệnh:
-Con lên nhà trên ăn đi, để đó ba làm tiếp cho.
Con đã trố mắt ngạc nhiên nhìn Ba cho đến khi mệnh
lệnh được nhắc lại lần thứ 2 con mới mừng quýnh mà tin rằng con được... thoát
cái lò lửa. Ngạc nhiên là phải, vì Ba có bao giờ làm bếp đâu?
Trong nhà mình, chẳng những Ba không bao giờ đụng
vô bất cứ chuyện chi của phụ nữ mà Ba còn nghiêm cấm mấy đứa em trai luôn, cho
nên Má và 2 chị em con phải gồng gánh mọi chuyện của cả nhà trên 3 đôi vai gầy
guộc. Thật là bất công cho phụ nữ với một quan niệm hẹp hòi của Á Đông như vậy!
Phần vì mệt và khát nước, phần vì những cái bánh
Ba làm không hợp với khẩu vị của con hồi đó (hồi nhỏ con chỉ thích thịt mỡ và
thích nhiều giá, trong khi làm cho con ăn, cái nào Ba cũng ưu tiên bỏ thật nhiều
thịt nạc với tôm, hành cho con) nhưng con cũng đã vui, được ngồi nghỉ ngơi một
chút và được ăn chung với các em, dưới cái quạt máy mát ơi là mát và trên cái
mâm sạch sẽ, không bóng loáng những dầu đậu phộng và khói bếp chung quanh.
Nhắc lại chuyện xưa mà con nghe như khói bếp ngày ấy
hãy còn… cay mắt con đây nè Ba.
Sau này vượt biên, sang Ý, rồi sang Canada tạm cư,
sống lênh đênh một mình nơi xứ người, mỗi lần làm bánh xèo cho chồng ăn, con đều
nhớ đến Ba. Từ ấy đến nay đã gần 40 năm trôi qua, nếu trí nhớ của con còn tốt
thì hình như chưa có phái nam nào làm món ấy cho con ăn cả? Từ hôm nay, con có thêm món bò kho của Ba cay…
nhòe cả mắt.
*
Con đã từng nói với một người bạn thân nhất của con
rằng: điều gì dễ thương và duy nhất cũng
giữ hoài nét đẹp vĩnh viễn của nó cả!
Hai lần săn sóc ấy đã là 2 dấu ấn để con nhớ đời:
tình Ba thương con ngọt ngào thế nào!
Bây giờ nhà “không nghèo như xưa”, con lại chẳng
có đứa con nào nên điều kiện để mua tôm, mua thịt nạc dễ hơn hồi đó và con cũng
không còn thích thịt mỡ nữa rồi, sao Ba không làm bánh có tôm, có thịt nạc nhiều
cho con được dùng tiếp?
Ba ơi!
Đời con từ nay về sau, mỗi lần ăn bánh xèo và bò
kho sẽ là một lần ngậm ngùi vì sẽ không còn ai có thể cho con hưởng được vị ngọt
ngào như Ba đã cho con nữa và sẽ không có một nhà hàng nào trên thế giới này có
thể cho con thưởng thức lại được sự ấm áp của tình phụ tử mà Ba đã gói ghém
trong ấy.
*
Thôi Ba hãy ngủ ngon đi nghe Ba! Trong giấc ngủ ngàn thu của Ba sẽ còn hoài niềm nhớ
này của đứa con gái rất thương Ba Má.
Ý Nga,
Canada**18-1-2011 (nhuận sắc 22-10-215)