Nguyễn Bắc Sơn, Sao Không Chờ Tôi
Chung Một Chuyền Tàu?
- Lê Mai Lĩnh
Đã mười năm nay tôi không liên lạc với bạn (005-2015), từ sau ngày gởi thư cho bạn mà không nhận được hồi âm về số nhà xưa: 5 Chu Văn An, Phan Thiết.
Nhưng với bạn , trước đó, cùng khoảng 10 năm ,
1995-2005, thì tôi đã làm nghĩa vụ tình bạn vừa đúng kích thước, tầm cỡ của một
NHÀ THƠ là tôi với một THI SĨ là bạn.
Trước sau gì, ngay cả bây giờ, dù bạn không chờ
cho tôi cùng chung một chuyến tàu, tôi vẫn dành cho bạn một vị trí cao hơn tôi
trong lãnh vực thi ca.
Tôi nhớ đã có lần, chị HỒNG nói chuyện với tôi qua
điện thoại khi tôi gọi về hỏi chị đã nhận được tiền tôi gởi về chưa ?
Chị đã nói với tôi :EM KHÔNG NGỜ ANH SƠN CÓ MỘT
NGƯỜI BẠN TỐT NHƯ ANH.
Chị HỒNG còn sống, vong linh thi sĩ thiêng liêng,
lẽ nào tôi bạo gan nói dối.
Nhưng tất cả, với chúng ta, TIỀN BẠC LÀ CHUYỆN NHỎ.
Qua đầu năm 2005, gia đình tôi gặp chuyện buồn, phải
dọn nhà từ CONNECTICUT qua TEXAS, nên tôi cố tình bỏ quên anh bởi hai lý do:
1/ Anh đã bán nhà và nay không biết ở đâu.( đó là
tin từ nhà thơ THƯƠNG ĐÀI GIAO ở Đà Lạt cho biết)
2/ Các con anh đã lớn, thành đạt trong học vấn và
kinh doanh.
Nên những gì trước đó tôi dành cho anh, nay tôi
chuyển qua cho nhà thơ TỪ THỂ MỘNG ( in hai tập thơ và rược/bia để uống ) và
THƯƠNG ĐÀI GIAO, NGUYỄN NHƯ MÂY ( chỉ một lần, vì NGUYỄN NHƯ MÂY nói là không cần
thiết lắm, vì nhà hàng của vợ chồng MÂY rất phát đạt, ăn ra làm nên).
Nói ra điều này, tôi chỉ muốn thưa với THI HÀO
NGUYỄN BẮC SƠN rằng, tôi, LÊ MAI LĨNH, CHUẨN THI HÀO, không bao giờ không nhớ tới
ĐẠI CA, ĐẠI CA THƠ của những ngày PHAN THIẾT, chúng ta như hình với bóng, như
hai ĐẠI BÀNG THƠ CỦA TỈNH.
BẠN TA,
Nói hay viết về bạn, tôi có quá nhiều điều để nói,
nhưng không thể nói gì thêm trong hiện tình sức khoẻ và đời sống của cái tuổi
tôi 74.
Duy một điều xin bạn cho phép tôi được nhắc lại một
ký ức xưa.
Nhắc lại điều này, tôi cũng muốn xem nó như một
cái TÁT TAI với “thằng” ĐẶNG TIẾN.
Tại sao, tôi sẽ nói tiếp theo.
Khoảng đầu năm 1970, một sáng Phan Thiết tinh
sương, mù trời, chị HỒNG hớt hải vào nhà tôi vừa lúc vợ chồng tôi thức dậy. Chị
cho biết anh HẢI đêm qua bị cảnh sát soát nhà và bắt đi, vì không không chịu
trình diện nhập ngũ. Chị nhờ hai vợ chồng tôi có cách nào giúp giùm.
Bấy giờ, tôi là Thiếu Úy đại đội CTCT/TIỂU KHU, vợ
tôi là ĐẠI ÚY CẢNH SÁT trưởng phòng TÂM LÝ CHIẾN ty cảnh sát. Thiếu úy TRẦN KIM
LÝ, khóa đàn em vợ tôi là trưởng cuộc cảnh sát CHÂU THÀNH PHAN THIẾT.
Việc giúp anh HẢI (NGUYỄN BẮC SƠN) là trong tầm
tay.
Tôi nói chị HỒNG ngồi lại uống cà phê với vợ tôi.
Tôi xách HONDA chạy lên cổng chú Y gặp Trung Úy NGUYỄN QUỐC HÙNG, cũng là nhà
thơ trong nhóm văn nghệ tỉnh lẻ (của tôi và NGUYỄN BẮC SƠN ) là chỉ huy trưởng
TRUNG TÂM TUYỂN MỘ NHẬP NGŨ, để vấn kế.
Anh HÙNG bày mưu cho tôi, là đến cuộc cảnh sát,
nói với họ đừng ghi tên anh NGUYỄN VĂN HẢI vào nhật ký hành quân. Sau đó đưa anh
HẢI lên trung tâm làm hồ sơ cho anh là TÌNH NGUYỆN ĐI LÍNH ĐỊA PHƯƠNG QUÂN tại
BÌNH THUẬN.
Sự khác biệt giữa hai trường hợp của anh HẢI( tức
NBS):
1/ Nếu bị bắt, thì phải đi CHỦ LỰC QUÂN, XA NHÀ,
phục vụ NHỮNG ĐƠN VI TRỰC TIẾP CHIẾN ĐẤU.
2/ Nếu tính nguyện đi lính ĐỊA PHƯƠNG, thì sẽ phục
vụ tai địa phương. GẦN NHÀ, ÍT NGUY HIỂM.
Tôi và NGUYỄN QUỐC HÙNG đã thực hiện đúng như
phương án đã định.
Hai tuần sau, TÂN BINH NGUYỄN VĂN HẢI lên đường thụ
huấn tại trung tâm PHÙ CÁT, tỉnh BÌNH ĐỊNH.
Trong thời gian này, Tân Binh NGUYỄN VĂN HẢI tức
THIÊN TÀI THƠ NGUYỄN BẮC SƠN có bài thơ hết sảy con cào cào như sau:
ĐÊM PHÙ CÁT
Đêm Phù Cát, bên ngoài trời rất lạnh
Nhưng trong ngôi nhà tranh của Thiếu Úy HỒ BANG
Có tình bạn nồng nàn như rượu chôn nhiều năm dưới
đất
Có mối tình thi vị mang mang.
Đôi khi nghĩ trời sinh một mình ta là đủ
Đám đông kia quậy bẩn nước hồ đời
Nhưng lại nghĩ, trời sinh thêm bè bạn
Để quàng vài ấm áp cuộc rong chơi.
Đôi khi nghĩ, đàn bà, người nào cũng như người nấy
Nên tự nhủ lòng, thôi hãy quên em
Nhưng đàn bà, đâu phải người nào cũng như người nấy
Nên suốt đời ta nhớ nhớ quên quên.
Dù mỗi ngày có xé đi năm, mười tờ lịch
Thì thời gian đâu có chịu trôi nhanh
Dẫu đen bạc là nơi cố xứ
Bỏ đi biển biệt cũng không đành.
NGUYỄN BẮC SƠN/ PHÙ CÁT
Có lẽ vì lý do này, nên khi cụ thân sinh của NBS từ
ngoài BẮC tập kết về với cấp bậc ĐẠI TÁ, đã vào trại giam thăm vợ tôi và có tặng
quà. Và cũng có hứa là sẽ bảo lãnh cho vợ tôi về sớm.
Nhưng hai năm sau cụ chết vì tai nạn xe hơi.
Câu chuyện chỉ có thế. Nhưng trong một bài viết của
ĐẶNG TIẾN về thi sĩ NGUYỄN BẮC SƠN, hắn ta đã cho rằng, thời gian Thiếu Úy LỄ
VĂN CHÍNH đóng đồn tại Phan Thiết có nhận sự giúp đỡ của ông thân sinh của NGUYỄN
BẮC SƠN là một ĐẠI TÁ VIỆT CỘNG.
Nhắc lại cho biết như một thanh minh thanh nga, chứ
chuyện này tôi đã bỏ qua từ lâu.
BẠN TA,
Cho tới nay tôi nghĩ, việc vợ chồng tôi can dự vào
câu chuyện LÍNH TRÁNG của bạn, chẳng biết là điều xấu hay tốt, may hay xui.
Thôi thì, nói như ngôn ngữ NBS: BẤT XÁ. ĐỒ BỎ. MẶC
XÁC.
Điều sau cùng, tôi xin phép THI HÀO cho anh em
chúng tôi, những TRẦN HOÀI THƯ. LÂM CHƯƠNG. TRẦN TRUNG ĐẠO, DƯ MỸ, PHẠM VĂN
NHÀN. THƯƠNG ĐÀI GIAO, NGUYỄN NHƯ MÂY, MAI VIỆT, PHAN ANH DŨNG,TẠ CHÍ ĐẠI TRƯỜNG,
NGUYỄN NGỌC HÙNG, những người bạn xưa trong tạp chí QUÊ HƯƠNG tại PHAN THIẾT được
làm cái công việc IN TOÀN TẬP NGUYỄN BẮC SƠN.
Một việc làm KHÔNG THỂ KHÔNG LÀM.
Nếu bạn OK, xin bạn thiêng liêng hiện về trong giấc
mơ tôi những ngày tới như một KÝ LỆNH CHO PHÉP.
Dẫu gì, tôi cũng giận bạn lắm.
SAO KHÔNG CHỜ TÔI CHUNG MỘT CHUYẾN TÀU.
Điều nói thêm:
Bạn phải , BẰNG THÔNG THÁI CỦA MỘT NHÀ HIỀN TRIẾT
PHƯƠNG ĐÔNG, luôn trở về với gia đình: PHÙ HỘ CHO CHỊ HỒNG, MỘT NGƯỜI ĐÀN BÀ, MỘT
NGƯỜI VỢ ĐẢM ĐANG, HY SINH CHỜ ÔNG CHỒNG THI SĨ RONG CHƠI MẢI MIẾT, quên ngày
quên đêm. Nếu không có chị HỒNG, bạn cũng chỉ là một THI SĨ NHƯ TÔI chứ không
được là THI HÀO đâu.
Hẹn gặp một ngày rất gần.
Cho tôi gởi lời thăm một người, duy nhất một người: HỒ XUÂN HƯƠNG.
GOOD NIGHT, THI HÀO NGUYỄN BẮC SƠN
10/8/2015
Lê Mai Lĩnh