Tuesday, August 18, 2015

Một Mình Với Thạch Hãn - thơ Huy Uyên










Bỏ lại nỗi buồn bên sông Thạch-Hãn
Long-Hưng,Trí-Bưu cách chia Ái-Tử, Nhan-Biều
từ độ xuôi Nam xa người mưa nắng
nước trôi về đâu để Quảng-Trị hắt hiu.

Những ngôi mộ gió cạnh tượng đài
đã qua một thời điêu linh quê nhà khốn khổ
đạn bom từ đất nước chia hai
từng đoàn lính qua sông đêm bão tố.

Phía Tây, Nam Lào trở gió
nắng xiên khoai phơi trắng ruộng đồng
và người cũng đi lâu rồi từ đó
để tôi ngày ngày chờ đợi bên sông.

Đau thương đạn bom cháy nổ chiến trường
con sông ngập đầy thây lính trận
mới đó mà đã mấy mươi năm
chôn vào lòng bao nhiêu cay đắng.

Bên kia bờ tiếng chuông Sắc-Tứ
đọng trong chiều khuất bóng hoàng-hôn
vườn sắn ngô còn nhuốm màu tang chế
mồ lấp xưa khô lạnh vạn linh-hồn.

Và Quảng-Trị ngày về
thuyền chiều trôi ngược xuôi từ độ
ngày em đưa tay vẫy ra đi
tôi thả buồn tôi theo từng con nước chảy.

Tháng ngày bến xe, ga xe lửa
tim thắt co theo mỗi hồi còi
người hẹn một lần về Quảng-Trị
để gom tình xưa hai bóng chung đôi.

Đường quanh co thơ thẩn xóm chài
bao năm quên rồi thả lưới
kinh-hoàng xưa mùa-đỏ-lửa-72
xót phận người đạn bom chìm nổi .

Chiều nay ngồi bên sông đầy nhớ
sao người đi lâu quá chưa về
tiếng gội đò nghe buồn hiu hắt
người ơi người giờ đã sang chưa?

Huy Uyên