M ẹ - thơ Thế Lộc
Con ru Mẹ ngủ Mẹ ơi
Bằng hai hố mắt nửa đời mất cha
Mẹ nằm đây chốn quê nhà
Trong con biền biệt sương sa trắng ngần
Công Cha nghĩa Mẹ thâm ân
Cao như núi Thái mấy lần trùng khơi
Âm Dương hai cõi xa rời
Mất hơi hướm Mẹ cả đời xót xa
Mẹ về nước Phật gặp Cha
Con bơ vơ giữa phồn hoa một mình
Mẹ ơi, trong cõi u linh
Có còn thấy được bóng hình Mẹ không!
Sào Nam Việt điểu ngùi trông
Con thương nhớ Mẹ não lòng tháng năm
Lệ con trải thảm Mẹ nằm
Thương như mây trắng ngàn năm bay hoài.
(Vu Lan nhớ Mẹ)
THẾ LỘC