Lãng Đãng Tình Yêu Đà Lạt - thơ Nguyễn An Bình
Trong giấc mơ tôi có tình yêu
Đà Lạt
Nghe đâu đây còn tiếng đàn Trịnh
Công Sơn
Hòa giọng hát Khánh Ly mộng mị
tâm hồn
Đã từng qua đây trong bước chân
lãng tử.
Có tình yêu tôi là suốt đời
không cũ
Cùng hàng phượng tím đang chờ
hạ trổ hoa
Nước Hồ Xuân Hương rải bạc ánh
trăng ngà
Nghe hiu quạnh vẫn nồng nàn hơi
thở.
Em có nghe bản tình ca bay
trong gió
Trong tiếng chuông ngân em đi
lễ thánh đường
Nhà thờ con gà chiều lãng đãng
trong sương
Hương con gái làm tim tôi thêm ngây ngất.
*Trong giấc mơ tôi có bốn mùa
Đà Lạt
Cùng những con đường lên xuống thấp cao
Ngồi ở đây nhìn đèn phố núi
muôn màu
Giọt cà phê nhỏ xuống đời tôi
sóng sánh.
Ánh sáng hắt lên bầu trời đêm
lấp lánh
Em bồng bềnh trong sương lạnh
chiều đông
Ở bên tôi em muôn thuở giấu trong
lòng
Lang thang mãi nên tình yêu đành
lạc mất.
Em hồn nhiên hát giữa đồi chè
xanh ngắt
Nghe tiếng thác reo lại nhớ mùa hoa đào
Tôi tìm em lẩn trốn trong những vì sao
Rồi quên mất mình ở đâu trong
phố núi.
Nguyễn An Bình