Về Lại Chốn Xưa - thơ Phương Hà
Về Bảo Lộc một chiều thu nhạt nắng
Đồi chè xanh, rừng núi ngập sương mờ
Trong bóng chiều, mình em đứng ngẩn ngơ
Hoàng Hoa Lộ êm đềm ta song bước
Bụi dã quỳ đón nắng, sắc vàng ươm
Hồ cỏ lau phía cuối dốc mù sương
Ta run rẩy nụ hôn mùi cỏ lá
Bầu trời thấp như vòm chuông yên ả
Những ngôi sao lấm tấm sáng lung linh
Mắt nhìn nhau lấp lánh một trời tình
Dù chẳng nói... đinh ninh lời ước hẹn
Từ xa anh, cứ mỗi mùa thu đến
Em quay về chốn cũ...nhớ bâng khuâng
Mỗi con đường, ngọn cỏ một trời thương
Làn gió ấy, khung trời này... vẫn thế !
Sương xuống lạnh...chiều buông...trời quạnh quẽ
Lá vàng rơi lặng lẽ ...gió miên man
Em đắm mình trong nỗi nhớ ngập tràn
Anh biền biệt...bao giờ quay trở lại ?
Chiều buốt giá cho lòng em tê tái
Nụ hôn nào sưởi ấm cánh môi em ?
Vòng tay nào ngăn cái lạnh trong tim ?
Sao vẫn sáng mà mắt em mờ lệ !...
Phương Hà