Lời Mặc Khải Của Tiền Thân - thơ Song Nhị
Ngẫm Vô Thường (tranh Phạm Cung) |
Tôi
đến đây giữa đất trời huyền nhiệm
Lớn
lên từ cát bụi thuở hồng hoang
Thở
mùi đất thơm hương lành vị ngọt
Thấy
tưng bừng suốt những chặng trần gian
Tôi
đã đi hết nửa vòng nhân thế
Hết
nửa vòng trái đất vượt tầm tay
Muốn
quay lại một lần xem số mệnh
Phía
khung trời hoài vọng bụi mù bay
Em
có biết những đêm dài tĩnh mịch
Tôi
nằm nghe mưa gió tạt qua lòng
Rồi
thức dậy giữa vui buồn cấu xé
Từng
cuộc tình lóe sáng lọt qua song
Tôi
đi suốt những dặm nghìn hoang phế
Thấy
xôn xao đủ thứ chuyện khóc cười
Ai
qua khỏi được bến bờ ái ố
Để
ân tình trọn vẹn đến mười mươi ?
Tôi
choáng ngộp giữa xô bồ xã hội
Người
tám phương góp lại ở nơi này
Cũng
tiếng khóc cười, niềm vui, nỗi khổ
Em
nỡ nào pha thêm vị nồng cay
Tôi
tha thiết mối thân bằng quyến thuộc
Ngỡ
câu thơ trang trải được tấc lòng
Em
phụ họa khúc nhân tình thế thái
Thả
thơ buồn lấp lửng giữa hư không
Khi
phỗng đá đứng hất hàm ngạo mạn
Ngó
xuống đời đôi mắt lệch tròng ngươi
Là
lúc thấy phía trời hoang hiển hiện
Những
dạng hình nhảy múa bóng đười ươi
Khi
loài vượn thân tâm đầy nhỏ mọn
Nhe
răng cười méo xệch nửa vành môi
Trước
mâm quả mồi ngon đời bày biện
Là
lúc mầm ti tiện . Giấu. Lòi đuôi
Tôi
khấn vái lòng bao dung rộng mở
Níu
vòng tay đồng loại kéo nhau về
Nhìn
tận mặt từng kép đào sân khấu
Gọi
mặt trời rọi sáng khoảng u mê
Sông
với núi và trăng sao cây cỏ
Em
và tôi và tất cả muôn loài
Đã
hiện hữu trước ý đồ tạo hóa
Đã
căn phần tự thuở mới phôi thai
Tôi
đã đến đã đi và sẽ tới
Cuộc
trăm năm đoái tưởng chữ vuông tròn
Khi
nhân ảnh khuất sau vầng nhật nguyệt
Xin
gửi người còn lại khoảnh lòng son.
SN/
San Jose