Bâng Quơ - thơ Cao Mỵ Nhân
Có là thi
sĩ hay không
Để em tô má
môi hồng đợi anh
Ngó em,
quên hẳn xuân xanh
Nàng thơ
muôn tuổi vẫn thanh sắc hoài
Người từ
Đông trở sang Đoài
Em từ sầu
muộn u hoài quạnh hiu
Chúng mình
thoáng sợ cô liêu
Nên thân
nhau để nói điều bâng quơ
Rõ ràng sống
với mộng mơ
Nên chi...
không thật cả thơ lẫn đời
Vậy thôi,
trao tặng nụ cười
Nồng nàn
như lúc mặt trời mới lên
CAO MỴ NHÂN
Hawthorne,
July 23rd 2015