Bốn Mùa Tinh Khôi - thơ Nguyễn An Bình
Tặng
nhà nhiếp ảnh Võ Thạnh Văn
Chiều XUÂN thung lũng hoa vàng
Em tung tăng giữa bạt ngàn sắc
hương
Chập chờn bướm lạ chiều sương
Ngẩn ngơ ốc quạnh hiu buồn giả
hoa.
Cuối mùa HẠ trắng non xa
Hải âu vỗ cánh trăng tà thinh
không
Biển thầm đá sỏi vô ngôn
Ngọc quỳnh ráng ửng hoàng hôn
ven đường.
Nụ hồng sắc áo THU vương
Nghìn năm hóa đá vàng ươm mây
ngàn
Lưng trời cánh hạc bay sang
Hoa vô ưu nhỏ lệ tràn hương
phai.
Tàn ĐÔNG cành khẳng khiu gầy
Anh như ốc mượn hồn xây tình
nồng
Đành thôi nhụy rã phai hồng
Đời như cát bụi thinh không
giang hà.
Hạc xưa về khép cánh tà**
Trăng treo điếm cỏ la đà cầu
sương
Nét tranh vân cẩu vô thường
Em liêu trai giữa phố phường
thế gian.
Tháng 10/2013
Nguyễn An Bình
- ý bài thơ phần lớn lấy từ tên các chủ đề trong bộ thư viện ảnh của Võ Thạnh Văn
**Thơ
Phạm Thiên Thư