Đọc "Chốn Tình Xa" của Nguyễn Miên Thượng
- Thế Lộc
Nguyễn Miên Thượng |
CHỐN TÌNH XA
Sau mười năm ta trở lại Gò Dầu
Em xưa đã cõng tình qua bến
khác
Hàng thốt nốt lặng im chiều xơ
xác
Nắng nung người gió thổi rát
tim đau
Chuyện hôm qua theo dòng chảy
qua cầu
Ta đứng lặng ngẩn ngơ chiều thị
trấn
Ngõ nhà em từng hành ta mấy bận
Hôm nay về sao quá đổi thênh
thang
Hàng rào xinh chừ thiếu bóng
hoa vàng
Cây Dâm bụt sợi bìm leo phủ kín
Người xưa đâu? Gió trêu lời kỷ
niệm!
Em đã thành cổ tích bữa qua
sông...
Ta về nghe lòng trống vắng vô
cùng
Đường vạn dặm lão ngựa già mỏi
vó
Yêu và xa nhau__tình là thế đó!
Tơ Nguyệt nào xe vụng sợi vô
duyên?
Giã biệt Gò Dầu ta cúi chào em
Trả lại Tây Ninh mùa xưa nắng
đổ
Mười năm xa nhau hồn ta bỏ ngỏ
Biết ngày nào trở lại chốn...
tình xa!?
NGUYỄN MIÊN THƯỢNG
(trong tuyển tập thơ Quán Trọ)
Đọc Tuyển tập
QUÁN TRỌ của nhà thơ NGUYỄN MIÊN THƯỢNG đã gần 2 tháng, 2 tháng ấy biết bao
nhiêu biến đổi... Thời gian và lòng người, nhưng sao cứ mãi canh cánh cái Quán
Trọ của một con người tài hoa khiếm thị, giữa cuộc sống bộn bề ưu tư và... ngờ
ngợ hiểu ra rằng:
Dẫu biết tình em là Quán Trọ
Ta còn đau hết mấy mùa trăng.
( thơ Thế Lộc
gởi NH )
Chẳng trách chi nhà thơ
NGUYỄN MIÊN THƯỢNG đã đau thương, đã chết lặng sau 10 năm trở lại Gò Dầu để
mong tìm lại hình bóng người xưa với niềm hy vọng nơi CHỐN TÌNH XA
Sau mười năm ta trở lại Gò Dầu
Em xưa đã cõng tình qua bến
khác
Và NMT thấy trong hồn trống
vắng đìu hiu, cảnh vật không xanh tươi như 10 năm tắm mình trong hương yêu
người thôn nữ, không biết gió thổi tim đau hay em đã cõng tình qua bến khác đã
để lại bao đau rát cho con tim.
Hàng thốt nốt lặng im chiều xơ
xác
Nắng nung người gió thổi rát
tim đau
Chao ôi, Nguyễn Miên Thượng
làm ta bàng hoàng quay quắc nhớ thuở 20, ta đã từng qua lại ngõ nhà em mấy bận
trong buổi chiều thoi thóp nắng, tiếng lốc cốc của mõ trâu về chuồng chiều tàn
tạ, và ... hoàng hôn xuống dần ta lại thắp lên nguồn hy vọng hôm sau...
Thế nhưng...Dòng
đời xuôi đi buồn nhiều hơn vui, Thi hào Lamatine từng ngâm trong bài Khóc Hồ “
Vui sao khắc đán, Buồn sao niên tràng “ và... Nguyễn Miên Thượng nghe con tim
thổn thức đã lạc bước về lại chốn xưa để chứng kiến :
Chuyên hôm qua
theo dòng chảy qua cầu
Ta đứng lặng
ngẫn ngơ chiều thị trấn
Và quay quắc buâng khuâng,
nhớ nhung trong nỗi niềm như nhắc nhớ:
Ngõ nhà en từng hành ta mấy
bận
Hôm nay về sao quá đỗi thênh
thang !
Thênh thang nỗi buồn của 10
năm xa vắng, một chút hương thừa cũng theo gió bay đi, ta còn lại gì sau 10 năm
cách biệt, hởi em yêu. Hàng Dã quỳ cùng mấy buội Dâm bụt trước cổng nhà em đã
không còn hương sắc, thiếu bàn tay chăm sóc từ khi em cõng tình qua bến khác
nên dậu đổ bìm leo, để giờ đây anh trở về nghe tim mình đau nhói:
Hàng rào xinh chừ thiếu bóng
hoa vàng
Cây dâm bụt sợi bìm leo phủ
kín
Bước qua cổng nhà em anh cố
mường tượng chiếc áo dài trắng cùng bờ tóc nghiêng vai mà hôm nào 10 năm anh đã
vuốt nhẹ để nghe mùi hương Bồ kết thoang thoảng trong tâm tư. 10 năm, một
khoảng đường không dài không ngắn, nhưng 10 năm đã quá nhiều đổi thay để hôm
nay ta ngỡ là cổ tích để cuộc tình cứ thế trôi đi__trôi đi như chiếc lá xuôi
dòng chiều thị trấn.
Người xưa đâu? gió trêu lời kỷ
niệm!
Em đã thành cổ tích bửa qua
sông...
Trách ông Tơ bà Nguyệt hay
trách ta, trách gì thì cũng đã xa tầm tay với, người yêu đã sang sông theo
chồng, với hạnh phúc đong đầy bên người chồng mới. Ta lang thang nơi Gò Dầu
cùng tấm thân bạc thếch sau 10 năm bương chải, thân ngựa già qua quá đổi gian
lao, nay đã mõi vó xuôi bờm về Tây Ninh mong tìm nơi bến đổ.
Ta về nghe lòng trống vắng vô
cùng
Đường vạn dặm lão ngựa già mỏi
vó
Yêu và xa nhau__tình là thế
đó!
Tơ Nguyệt nào xe vụng sợi vô
duyên?
Thế nhưng...Ta lại phải ra
đi nối tiếp cuộc hành trình10 năm đợi chờ vô vọng và gởi trả lại em ngày xưa
tuổi mộng, trả lại em những con đường Gò Dầu hò hẹn thân thương với lá đổ chiều
êm, cùng gió thu nhè nhẹ bên mái tóc bồng bềnh sương khói. Ta ra đi không định
hướng cùng trái tim rạn vỡ, biết ngày nào trở lại CHỐN TÌNH XA.
Giả biệt Gò Dầu ta cúi chào em
Trả lại Tây Ninh mùa xưa nắng
đổ
Mười năm xa nhau hồn ta bỏ ngỏ
Biết ngày nào trở lại chốn ...
tình xa?
Đọc CHỐN TÌNH XA của Nguyễn
Miên Thượng ta bùi ngùi nhớ nhung xa vắng và cảm động tột cùng.
Với QUÁN TRỌ có
Nguốn Sáng, Quán Trọ, Bến đò Xưa, Bất chợt.v..v...Và đủ 108 bài thơ tình da
diết, làm ta xé lòng cùng tác giả.
Cầu mong anh
tiếp tục thể hiện những dòng thơ đẹp, hay để gởi cho đời những buâng khuâng xa
xót của kiếp người.
Đà Nẵng, ngày
16. 11. 2014
THẾ LỘC