Lảo Đảo Tháng Ba - thơ Hùng Vĩnh Phước
Tháng ba một mình chạy trên đồi ký ức
không gió không mây không một sắc màu
cứ chạy mãi những vòng vô vọng
Mọi thứ đi qua, ngày tháng đi qua
giật mình thấy tháng ba lảo đảo
Ban Mê Thuột mất đi từ dạo nảo dạo nào
khi người-anh-em-làm-giặc quay về gây khổ
Tôi từ buổi sáng ấy ra đi
xuôi ngược mãi vẫn không quay về được
tháng ba rồi tháng tư
ôi những tháng làm buồn đau đất nước
có đứa bạn đi tù
có đứa bon chen đội nón cối dép râu
cố nhuộm hoài mà vẫn ló tim đen
dù có khoác trăm nghìn màu chói đỏ!
Bốn mươi năm trôi qua
chưa làm được điều gì như mơ ước
trôi dạt dật dờ, bỏ xứ vô nam, rồi giã từ đất nước
hôm nay quay lại nhìn
thì đã hết tháng ba
tôi đã đi xa, xa nước xa nhà
xa tất cả chỉ gần kề đau xót
những dối trá điêu ngoa làm cuộc đời tan nát
mà thời gian cứ vô tình cứa cứa trái tim tôi.
Hùng Vĩnh Phước