Vàng Son Một
Thuở - thơ Hồ Công Tâm
Đâu rồi
con phố thân quen
Tổng Nha
Bưu Điện kế bên Nhà Thờ
Đức Bà,
chuông đổ chiều mưa
Nón
nghiêng che mái tóc vừa chấm vai!
Ngẩn ngơ
sau vạt áo dài
Trưng
Vương em gái trang đài di cư
Tuổi 16 đã
tương tư
Mơ hoa nhớ
bướm 54 Sàigòn!
Thị Nghè,
Sở Thú… gót son
Đinh Tiên
Hoàng với lối mòn Cầu Bông
Sớm mai chủ
nhật nắng hồng
Gặp em đi
Lễ bên chồng tương lai
Ngậm ngùi
theo tháng năm dài
Mới đây mà
đã vàng phai tóc thề
Thôi rồi
ta đã mất quê
Nửa đời
lưu lạc, lối về… Chào mi!
Lưu vong
nhất quyết một đi
Là thôi
vĩnh biệt! Về chi đau lòng?!
Mặc người
áo gấm đèo bòng
Trâu già
náo nức trên đồng cỏ non…
Có ai “đập
vỡ hoàng hôn”
Khơi tro
tàn lạnh sưởi hồn thương đau
Ta về góp
nhớ ngàn sau
Gởi vào
thiên cổ nhánh sầu tương tư
Có ai góp
những tờ thư
Soi ân
tình cũ bóng hư ảo nào
Ta về ghé
giấc chiêm bao
Tìm trăng
đáy nước nhắn sao trên ngàn
Có ai buồn
nỗi hợp tan
Níu ngày
tháng cũ tiếc nhan sắc chiều
Ta về gom
sóng cô liêu
Gởi thuyền
viễn xứ giạt phiêu cuối trời
Có ai nhặt
cánh sao rơi
Gởi trong
vạt áo khóc đời bể dâu
Ta về
thương mấy nhịp cầu
Thương em
tóc đã hoen màu thời gian
Có ai ngồi
dạo cung đàn
Mà thương
cho cánh mai tàn năm xưa
Mai vàng,
mai bạc… lưa thưa
Thôi rồi
tan tác gió mưa năm nào…
Hồ Công
Tâm