Đà Lạt, Tình Yêu Vỗ Giấc - thơ Tuyền Linh
Sương xuống thấp
đậu lên hàng mi biếc
Gió lang thang
hôn má thắm môi mềm
Chim gọi đàn vỗ
giấc sớm mai lên
Em mỏng mảnh kiêu
sa gieo gót ngọc
Hồn trú ngụ vuốt
ve từng sợi tóc
Bàn tay thơ nghe
buốt giá tâm can
Ta gọi em, Đà Lạt
giữa sương ngàn
Dâng tặng đóa
chiêm bao mừng tao ngộ
Hãy bước khẽ hỡi
em Thơ và Nhạc
Đóa phong lan
thơm ngát một trời hương
Guốc mộc reo rộn
rã lối Thiên Đường
Đường chung bước
sao để lòng xa vắng
Yêu biết mấy, hỡi
Thiên Thần áo trắng
Núi đồi ơi chứng
giám trái tim ta
Giọt sương mai
đang đọng lối cỏ hoa
Đừng tan vội cho
hồn ta chết lịm
Xin đừng để sớm
mai là chiều tím
Hồn thanh xuân
thiếp ngủ giấc mơ chiều
Nắng đã về ở trọ
mắt môi yêu
Gió phe phẩy mơn
man cành lá ngọc
Em hiện thân là
mùa Xuân Đà Lạt
Là Hạ nồng nhuộm
tím sắc phượng yêu
Là Thu buồn e ấp
cúc diễm kiều
Là Đông lạnh sưởi
tình mimosa ấm
Con đường nào trở
mình nghe đau nhức
Xin em đi nhè nhẹ
bước hững hờ
Lời tình nào mát
mịn tựa nhung tơ
Xin em rót xuống
đời ta vài giọt ?
Lâu lắm rồi, hồn ta
nơi lũng thấp
Chong ngọn đèn le
lói đợi tình lên
Và hôm nay ta đã
gặp được em
Hoa bướm lượn
dưới vòm trời cổ tích
Đường phố rộn…sao
lòng em tĩnh mịch ?
Lá nghiêng rơi lã
chã ngập ven đường
Ta theo em từng
bước nhớ bước thương
Chân hối hả sợ
Thiên Đường sụp đổ
Ta quay về mang
con tim giác ngộ
Dưới sương mai,
nắng gội giấc mơ tình
Trí thẫn thờ nghe văng vẳng lời kinh
Lòng thấm đẫm, ôi
tình yêu Đà Lạt !
Tuyền Linh