Tam Kỳ Mười Năm Quay Lại - thơ Huy Uyên
Mười năm quay về chốn cũ
bên sông nước chảy qua cầu
con đường dài thêm thương nhớ
quán vắng cuối đường buồn hiu .
Trên sông chao bóng nhịp thuyền
ngày em lưng ong quảy gánh
phố nhỏ Tam-Kỳ lặng im
chiều lên người về biển vắng .
Chiên-Đàn tối đêm tháp ng ủ
ngày xưa mấy nổi đợi chờ
quê xưa mối tình xa cũ
cầm tay em lòng ngẫn-ngơ .
Trời chiều nhuộm bóng sông-Đầm
cỏ may,xương rồng lốp gió
cát bay mù trời cuối sông
mái tranh,con thuyền,xóm nhỏ .
Em nghèo áo chằm nón lá
rặng dừa nắng sớm sáng mai
Bàn-Thạch níu sầu hồn đá
để em thở vắn than dài .
Phú-Ninh hồ gợn trong xanh
làng quê cây đa bến nước
lúa mùa vui hội đầu xuân
tím màu-lan-rừng-hồ-điệp .
Đường Phan-Chu-Trinh thẳng tắp
bên sông ngã bóng giáo-đường
sáng chiều lời kinh An-Mỹ
gió trôi về đâu An-Sơn .
Trở lại ngã ba Trường-Giang
câu hò xa người buổi trước
tình về đồi cát Tam-Thanh
trao rồi làm sao quên được .
Mây trôi đi đâu Tam-Tiến
hoàng hôn ngủ sớm chân trời
ra đi bỏ tình sông biển
Tam-Kỳ ở lại cùng tôi .
Huy Uyên