Ta một thuở ngồi bên sông vắng
Nhìn trăng lên
từ buổi hoàng hôn
Nước sông
xanh lơ lững bóng trăng thanh
Chiều đi mãi
ta lặng thinh nhung nhớ
Hoa sim nở ánh hoa chìm đáy nước
Đêm đang vào một
buổi tối cô liêu.
Góc núi cheo
leo, mây treo ven suối
Bờ sông dài thăm
thẳm gió điu hiu
Đường xưa vợi vợi áng mây chiều
Buồn da diết
mang tâm hồn lạc lỏng .
Quê hương tôi đồi
xa diều vợi
Núi chập chùng vây
phủ cả chân trời
Từ dạo ấy ra đi
tôi thật vội
Không một lời từ
giã người yêu ơi!
Chinh chiến trãi
khắp bốn mùa u tối
Đâu còn ngày anh
trở lại nơi đây !
Bây giờ,
khi tất cả đã đổi thay
Anh trở lại tìm
người xưa dạo ấy ,
Yêu là vậy, hơn bốn
muơi năm lìa gãy
Làm gì tìm lại được dáng ngày xưa ?
Khi anh về nghe
tiếng gió giao mùa
Thì mới rõ, bên dòng
sông này có
Ngôi mộ mang hình hài nho nhỏ
Người em gái ngày
xưa cùng anh đã ngỏ
Lời yêu thương hò
hẹn bên nhau .
Anh đi, mang hết mộng
hôm nào
Em ở lại nghẹn ngào trong lửa đạn .
Bây giờ cũng bên dòng
sông cạn
Thắp nén hương anh thương nhớ thời gian
Mong một kiếp trần
gian em qua khỏi
Bây giờ lòng anh thật mệt mõi
Yêu thương này anh
xin gởi về em
Kiếp sau mình sẽ bên
dòng sông trọn vẹn
Ngắm trăng lên, nhìn
nước chảy,nghe suối reo
Từ đâu đó đôi ta bóng mờ bên suối.
Hoàng Phụng Thiên