Vẫn Đợi Mùa Xuân - thơ Song Nhị
(20
năm, đọc lại bài thơ vẫn buồn chi lạ)
Ta đã lỡ mùa xuân từ độ ấy
Em
cũng nhàu hương sắc giữa mùa trăng
Trang
chiến sử đồng minh cờ giũ cuộc
Nửa
sơn hà nghịch lũ cuốn trôi phăng
Hai
mươi năm mùa xuân chưa trở lại
Ta
mỏi mòn tóc úa bụi thời gian
Tuổi
thanh xuân héo hon tù cải tạo
Đường
H.O chiều bóng nhạt hoa tàn
Ta
cũng có, cũng nhớ thời hoa mộng
Có
bạn bè hạnh phúc, có trời xuân
Rồi
một sớm khung trời kia khép lại
Ta
lặng hồn thành tượng đá vong thân
Chừ
mùa xuân trong lòng ta quạnh quẽ
Có
còn gì rộn rã để nôn nao
Cũng
chẳng còn nụ hoa hồng hoa cúc
Còn
buốt đau trăm ký ức xuân nào
Ta
ở đây cả trời xuân buốt lạnh
Bỗng
chợt thèm chút nắng sớm ba mươi
Và
thèm lắm mùi lá dong lá chuối
Miếng
pho-mai chát hương vị quê người
Lại
nhớ lắm những mùa xuân bên mẹ
Hũ
dưa hành nồi bánh bếp hồng reo
Chiếc
khăn đóng áo dài thâm cha mặc
Mái
chùa cong én liệng trắng quê nghèo
Hai
mươi năm tưởng chừng như một giấc
Một
quãng đời bề bộn đủ gian truân
Chân
vẫn bước trên đường dài mỏi mệt
Vẫn
mong ngày gặp lại được mùa xuân.
Song
Nhị,1994
những
năm đầu ở Mỹ
