Friday, February 20, 2015

Tào Lao Chuyện Bói Kiều Ngày Xuân 
                                                - Tiểu Tử Văn
            
 Nhắm mắt lại, khẩn nguyện, có nơi còn khấn: Lạy vua Từ Hải, lạy vải Giác Duyên, lạy tiên Thúy Kiều..., mở quyển Kiều ra, chỉ vào một câu lục bát nào đó- bói Kiều. 
          Những năm 60 thế kỉ XX, làng quê tôi người có học  thức hiếm hoi, anh Y trình độ cỡ tiểu học  được  xem là người học cao, thuộc Kiều. Tết nhất, người ta thường bói Kiều  và nhờ anh giải đoán.
            Ông bác tôi bói được câu: “Vinh hoa bỏ lúc phong trần- Chữ tình ngày lại thêm xuân một ngày”. Anh Y xem, ngâm đi ngâm lại, rung đùi nhấp ngụm nước  trà, ngẫm nghĩ  rồi phán: Câu Kiều có thể đoán chết! Rồi anh cắt nghĩa rằng phong trần là gió bụi, chỉ cuộc đời. Bỏ lúc phong trần  tức lìa đời về nơi vinh hoa cực lạc để vợ chồng sum họp (bác gái tôi mất từ lâu). Nếu không chết thì năm nay sẽ có cháu nội trai (bác tôi chỉ có cháu gái và rất mong có cháu trai).  Bác tôi và người nghe đều gật gù, đúng sai chưa biết nhưng phục cái lí của nó đã. Năm đó chưa gì, phải năm sau anh tôi mới sinh cháu trai, bác mừng lắm, khen câu Kiều linh, đoán đúng.
             Chị dâu tôi bói được câu: “Lối mòn cỏ nhợt màu sương- Lòng quê đi một bước đường một đau” đem nhờ anh đoán rồi về khóc. Hỏi sao, chị bảo rằng anh khuyên đem  đứa con cho đi. Cả nhà nghe phát hoảng. Sau có người gợi ý ghi tên tuổi đứa bé đem ra chỗ mốc giới hai làng đốt nén nhang khấn gửi cho ông Mốc bảo vệ là yên tâm.
            Không biết ai mách mà mụ Chỉnh hàng xóm vào nhà tôi bói câu Kiều rồi nhờ tôi (bấy giờ  mới 13-14 tuổi) đoán. Câu mụ bói được là: “Bạc tình nổi tiếng lầu xanh- Một tay chôn biết mấy cành phù dung”. Tôi ngẫm nghĩ nực cười vì một bà già quanh năm luẩn quẩn trong bếp trong vườn, ít khi ra đồng cũng chẳng đi chợ thì can gì đến lầu xanh, hại gì ai, bạc tình nổi tiếng chuồng heo thì có. Bèn đoán rằng năm này bà sẽ bán được một lứa heo con thiệt tốt. Đúng là năm đó bà bán được heo con, đi đâu bà cũng xuýt xoa là thằng H còn nhỏ mà giỏi, đoán trúng lắm!
            Hai vợ chồng anh S đem câu Kiều anh vừa bói  “Đồ tế nhuyễn của riêng tây- Sạch sành sanh vét cho đầy túi tham” nhờ tôi (bấy giờ tôi khoảng 18-19 tuổi) xem. Câu Kiều nói chuyện quan lại lục soát cướp bóc của cải nhà Vương Ông. Không lẽ đoán anh ta ăn cướp, tham lam. Tôi liền nảy ra một  ý và hỏi anh có thường đánh bạc không. Anh hơi ngại, vợ anh  nói thường xuyên. Tôi bèn hô rằng của vô,   cũng có ngày anh vơ một mẻ toàn làng đấy!
            Thằng Thụy ở Trại Xã Tắc- Huế, còn tuổi thiếu niên cũng bày đặt bói Kiều. Bói được câu “Hải đường lả ngọn đông lân- Giọt xuân gieo nặng cành xuân la đà” rồi cùng mấy đứa khác tới nhờ tôi đoán. Tôi tán rằng nó đang để ý người con gái hàng xóm (đông lân),  giọt xuân là người con gái tên Xuân (đúng là gia đình bên cạnh có  cô gái tên Xuân vừa mới chuyển tới ở), yêu sâu nặng và sẽ kết thành hôn nhân, sau này con cái đùm đề (cành xuân la đà). Rảy mũi mới tập yêu mà  có luôn vợ lại có cả bầy con, nó khoái ra mặt. Mấy đứa bạn được dịp chọc nhưng càng chọc nó càng thích, cứ cười đê mê.

1-2015
Tiểu Tử Văn