Tĩnh Lặng - thơ Lê Hoàng
Kỷ niệm nào rồi cũng qua đi
Tình yêu nào cũng
phôi pha
Khi thân già cằn
cỗi
Kiếp sống chẵng ra gì
Chỉ có tấm lòng
là hơn cả.
Ta một thuở yêu
nàng như hoa, lá
Nâng niu nàng từng
giấc ngủ buồn cơn
Mỗi lần gió chướng với mây ngàn
Ta lo sợ nàng
mang nhiều nghiệt ngã.
Thế rồi, một ngày
ta đi xa
Khi quay về, thì
nàng đã trở thành xa lạ!
Đời vẫn trăm chia ngàn
ngã
Quay lưng vào vách
đá núi non
Con sâu nhỏ vẫn
còn trong tổ kiến
Bước chân dài Tâm ta
trở thành lưong thiện
Tình yêu này,
nay đành đứt đoạn tơ duyên
Nợ một lần ta
trả nàng vô tận ,
Nợ bao lần xin
hẹn kiếp mai sau,
Kể từ đây chia
cắt tình nhau!
Nàng vĩnh viễn
trở thành quá khứ.
Ta vẫn biết lòng mình buồn nơi xa xứ
Tuy nghĩ rằng
thưong nhớ vẫn còn đây.
Một ngày kia gặp lại tấm thân gầy
Ta sẽ quay mặt không dám nhìn em nhé
Vì ta sợ bóng
dáng này là thương nhớ
Lúc bên nàng âu
yếm sẻ phôi pha
Nên ta muốn giữ ngày
xưa là hiện tại
Và chôn vùi ảo ảnh của tương lai
Chào tạm biệt
không mong ngày gặp lại.
Lê Hoàng