Một Sân Ga - thơ Nguyễn Thị Thanh Dương
Có những chuyến tàu khởi hành và đến,
Bao nhiêu người đã mừng vui xum họp,
Bao nhiêu kẻ đã buồn khóc chia ly.
Có những sân ga hẻo lánh miền xa,
Ánh đèn mù mờ soi trong đêm tối,
Tàu dừng ở đây đường đi mấy lối,
Ai chờ ai để không lạc lối về
Có những sân ga đầy đủ tiện nghi,
Sân ga đẹp trong ánh đèn hào nhoáng,
Tàu dừng ở đây đường đi mấy hướng,
Ai chờ ai để chung bóng hai người.
Sân ga nào tàu cũng sẽ đến nơi,
Sân ga nào cũng kẻ lên người xuống,
Đường vạn dặm tàu đi về phía trước,
Tàu lại về dù ai đợi ai không.
Sân ga nào cũng có lúc buồn tênh,
Thành địa chỉ hoang vu và quên lãng,
Tàu về đấy nhưng người mình mong gặp,
Không trở về, không nhớ một sân ga.
Nếu một ngày nào em tiễn anh đi,
Em sẽ giữ bàn tay anh thật chặt,
Em sẽ tựa vào vai anh, em khóc,
Tình cảm này làm kỷ niệm xa nhau..
Anh sẽ mang cả tình em lên tàu,
Tàu đưa anh qua nẻo đường xa lạ,
Gió phương nào cũng là em, anh nhé,
Nắng phương nào cũng là em, anh ơi.
Dù anh có đi góc bể chân trời,
Qua nhiều sân ga đời anh bận rộn,
Một sân ga không thể nào quên được,
Một người yêu anh và chỉ chờ anh.
Nguyễn
Thị Thanh Dương
(Cho mùa Valentine Feb. 14, 2015)