Hạt Mù Sương Chợt Nhớ Vòm Hiên
- thơ Hoài Huyền Thanh
Nào giận chi
nhau mà dấu nhớ
Cho nỗi buồn lay
lắt chao nghiêng
Hôm qua nắng
vàng không qua ngõ
Hạt mù sương chợt
nhớ vòm hiên
Ví dụ lá không
còn xanh thắm nữa
Biêng biếc …vời
xa với mênh mông
Thu vàng vời vợi
…nghiêng nghiêng bóng
Cánh võng chiều
xưa có nhớ mong?!
Se sẻ tóc phai
màu niên thiếu
Hoa râm trong tiếng
nói giọng cười
Muối tiêu rồi
tình cũ ai ơi!
Sao vẫn nhớ dáng
xưa thời hoa nắng
Nào có phải bỗng
dưng trời trở gió
Mây từ đâu ồn ã
đuổi nhau về
Giông tố một trời
đan kỷ niệm
Bỗng vỡ òa ôm ấp
những cơn mưa
Và có thể cũng
chừng không có thể
Chuyến tàu đêm
hun hút độc hành
Bến ga đời mênh
mông trần thế
Satna nào… giã
biệt chốn trầm luân.
Hoài Huyền Thanh