Thursday, February 26, 2015

Đợi Chờ - thơ Nguyễn Trãi










                            Em có bao giờ chờ đợi chưa
                            Đợi người tình đến lúc ban trưa
                            Để nghe len lén niềm băng gía
                            Hạnh phúc tràn dâng mấy cho vừa
                                       Em có bao giờ chờ đợi ai
                                       Đợi người tình đến đã hẹn sai
                                       Có nghe thổn thức tình yêu đến
                                       Chen lẫn niềm đau tiếng thở dài
                              Chua xót nào bằng đã hẹn nhau
                              Để rồi dan díu  những niềm đau
                              Nên em cứ hẹn nhưng không đến
                              Vùi lấp tình riêng luống nhạt màu
                                        Anh nghe tim vỡ nát rồi thôi
                                        Hoa mộng ước xây chắp cánh rồi
                                        Sương khói nhạt nhòa tình mới chớm
                                        Đan sầu cay đắng lịm bờ môi
                             Anh biết tình em cũng đã trao
                             Ngâp ngừng hai lối biềt làm sao
                             Nửa bên duyên cũ bên tình mới
                             Chùng bước chân em phận má đào
                                         Mình gặp làm chi thế hởi em
                                         Cho trăng đôi xẻ bóng nghiêng thềm
                                         Nửa in bóng chiếc trong song cửa
                                         Một nửa trăng kia rọi sau rèm
                             Duyên kiếp nào đây ai có ngờ
                             Bướm hoa trao mộng dêt vần thơ
                             Từ đầu dẫu biết vườn hoa ấy
                             Có chủ lâu rồi vẫn muốn vô
                             Đa tình có phải loài ong bướm
                             Ngã qụy bên hoa những dại khờ
                                         Lỡ dại anh thương kẻ có chồng
                                         Cầm bằng phiêu lãng kể như không
                                         Em ơi  cánh bướm dại khờ ấy
                                         Tơi tả bên đường những đêm đông
                             Thôi trả lại anh những dại khờ
                             Và luôn hết thảy những vần thơ
                             Để anh đem khắp đời rao bán
                             Vùi lấp tim mình một giấc mơ   

                                            Nguyễn Trãi