Vỗ Về Giấc Ngủ - thơ Lê Mai Lĩnh
Hỡi ta, hãy ngủ đi
Chẳng còn bao lâu nữa trời sắp sáng
Vậy ngủ đi cho sức người cường tráng
Thao thức, thao thức mãi, làm gì.
Hỡi ta, hãy ngủ đi
Cái ăn đã không ra gì thì lo toan cái ngủ
Chớp thời cơ, tạo điều kiện cho mắt no đủ
Còn ta, trăm mối việc nhớ ghi.
Tù bận này phải khôn ngoan
Dứt khoát với chúng không cần liêm sỉ
Nuôi ăn bội bác làm bôi bác
Sức voi cũng phải no mới tính chuyện lên ghềnh xuống
thác
Lao động tự giác gi, cái trò con khỉ
Nghe chúng hì hục hoài, có chết chớ than oan.
Tù bọn này phải khôn ngoan
Phải biết tính toán cho đàng hoàng
Nuôi ta bao tử ngày teo lại
Ta mỗi ngày khối óc phải lớn ra.
Thân ta chúng nhốt trong lồng sắt
Ta thả hồn bay khắp bốn phương
Chân dẫu trong cụm gông đau thắt
Tim tự do ta khắp nẻo đường.
Tù bọn này không nên nói nhiều
Được câm, điếc, đui càng tốt
Cứ ù ù, ặc ặc là ăn tiền
Chỉ cần nhất trí thôi là đúng mốt.
Tù bọn nầy đừng có sợ linh tinh
Làm thế chỉ khổ cho thân mình
Sức hơi đâu mà lo trời mưa, nắng
Cứ bơ người mà giữ sức bình sinh.
Bốn giờ sáng thèm một hơi thuốc lá
Thao thức hoài nhớ vợ con, mẹ cha
Thôi ngủ đi, ngủ đi, hỡi ta
Chẳng còn bao lâu nữa trời sắp sáng.
L ê Mai Lĩnh
trại tù Lào Kai 1978
tặng dì Quy ên