Họa Bài Thơ "Cõi Mơ" của Thy Lệ Trang
- Châu Thạch, Thục Nguyên, Hải Rừng, Uyên Du
TÌNH MUỘN
Ta đã gặp em giữa cõi nầy
Phong trần gần hết một đời cay
Từng qua tan vỡ niềm mơ ước
Đã thấy tàn tro giấc mộng say
Những tưởng đường trần không bạn thiết
Còn mong chi nữa có duyên đầy
Đâu ngờ thiên lý năng tương ngộ
Nợ vẫn còn
khi đất vẫn xoay
Trăng treo vắng lặng đêm dài
Bổng nhiên hồ nở một đài hương sen
Đêm tối vụt lên ánh sáng đèn
Vườn sầu xuân bổng lá hoa chen
Thôi đi hết thảy điều đau khổ
Bỏ quá bao nhiêu những thảm phiền
Ta đã kỳ duyên nơi buốt giá
Nàng từ tương ngộ giữa sầu tênh
Bừng trong tâm khảm ngàn hoa đẹp
Quá khứ dòng sông ở cõi quên
Đã vui trên chiếc du thuyền
Em ơi xin chớ giữ nguyên nỗi sâu
Chi nữa còn mang tâm sự đau
Đừng cho, không để lạnh trăng thâu
Trời kia mây lộng khoe muôn sắc
Người cũng môi hôn chớ nhạc màu
Hồn vẫn, bên nhau hong hạnh phúc
Nghĩa còn, ôm ấp xoá tan sầu
Em ơi, mãi mãi yêu nhau mãi
Chẳng sợ chi đời chuyện biển dâu ./.
Châu Thạch
Y vận
Cõi Mơ của Thy Lệ Trang
Sao ta có mặt cõi đời nầy ?
Mà chịu vô vàn nỗi đắng cay !
Cái khó chưa buông thân phận bạc
Tấc lòng còn niú mảnh tình say
Trời cao lồng lộng, kêu không thấu
Bể khổ mênh mông, lắp chẳng đầy !
Cả một màu đen bao phủ mãi
Mặc cho ngày tháng cứ dần xoay
Để rồi
trằn trọc canh dài
Đêm đêm đau đáu mơ hoài gót sen
Ngoài kia phố xá đã lên đèn
Hối hả đi, về, cảnh lấn chen
Ngõ tối chập chờn bao mộng tưởng
Đường khuya canh cánh lắm ưu phiền
Tình còn lận đận, còn xa cách
Hồn vẫn bơ phờ, vẫn lạnh tênh
Bóng dáng người mơ in đậm nét
Đò xưa, bến cũ dễ nào quên ?
Gót sen
đã chạm maṇ thuyền
Sao ta cứ mãi lênh đênh biển sầu ?
Vết cắt ngày nào vẫn nhói đau
Vẫn còn thao thức suốt canh thâu
Bâng khuâng đường vắng sao nhiều lối ?
Bạc bẻo tình xưa lại lắm màu ?
Kẻ đó, người đây, đôi ngã rẻ
Thuyền xa, bến lặng, vạn cơn sầu
Muốn đem thương nhớ trao hờ hững
Rồi chết như tầm trả nợ dâu
Thục Nguyên
Mùa thu Hà Nội phải nơi này!
Lá đổ mình ta xót đắng cay
Phố Cổ cùng ai mong sánh bước
Đời mơ bóng lẻ ngỡ chân say
Hẹn chung một thuở còn vương ấp
Lỡ cách thời nào vẫn mộng đầy
Giọt đắng cà phê trong quán nhỏ
Âm thầm lắng tiếng quạt trần xoay.
Hàng cây đứng, con đường dài
Thơ ngây dáng ngọc trang đài cành sen
Ngõ quen đón đợi sẩm màu đèn
Vẫn mỗi chiều phai nhạt nắng chen
Mắt bắt duyên đưa nhìn đắm đuối
Vai kề sóng lặng quẳng ưu phiền
Sao tình vướng mãi lời câm nín
Để lệ rơi hoài nỗi vắng tênh
Thơ gởi bao lâu giờ mới gặp
Niềm riêng dấu kín chẳng sao quên.
Bên sông người vẫn đợi thuyền
Về sang bến ấy lênh đênh tình sầu!
Mùa thu Hà Nội, hỡi thương đau!
Lang bạt về đây dạ thắt thâu
Mộng vỡ tan tình buồn lạc hướng
Người mơ tưởng sắc nhạt phai màu
Yếm đào vẫn lỡ còn tha thiết
Áo cưới mòn trông mãi mõi sầu
Chỉ một lời yêu không muốn tỏ
Để mong ai sớm cảnh làm dâu.
Hải Rừng
20/1/2015
Gởi cho một người ở Hà Nội
(Họa Cõi Mơ của Thy Lệ Trang)
Nơi đây còn lại những ngày này
Nhấm nháp với đời men đắng cay
Cánh én bay lên con én liệng
Con diều lạc xuống cánh diều say
Vườn xưa hoang hóa thềm rêu phủ
Lối nhỏ âm u cỏ dại đầy
Nhìn bóng hoàng hôn rơi vội vả
Chạnh lòng con tạo hững hờ xoay!
Tạo xoay cho bóng đổ dài
Cho lòng tê tái chất đầy tình riêng
Tình riêng rọ rạy phố lên đèn
Đêm tiếp bước ngày cuộc lấn chen
Số kiếp sinh ra nhiều thất bại
Tâm lòng chồng chất nặng ưu phiền
Hai tay ném bắt vòng thương hận
Một khối lăn kềnh nổi tắp tênh
Nhung nhớ ngập tràn chưa trọn giấc
Thơ ngây xây mộng khó chìm quên!
Quên làm sao được lênh đênh
Dẫn đưa vào chốn mông mênh điệu sầu
Mông mênh đúc kết những niềm đau
Tâm sự theo về đêm thức thâu
Cơn gió lang thang đi mọi nẻo
Áng mây lặng lẽ chuyển gam màu
Ru tình thơ tỏa trăm phương nhớ
Để ánh trăng soi mấy nhịp sầu
Gửi nỗi cô đơn trời viễn xứ
Ngậm ngùi nhìn hút bóng ngàn dâu!
Uyên Du NDT
Đồng Tháp
CÕI MƠ...
Em hãy dừng chân ở chốn này
Cùng ta chìm lắng những chua cay
Hàng dương bát ngát- bờ xanh thắm
Sóng biển rì rào- bọt trắng say!
Nguyệt thả đường tơ soi bóng nhỏ
Sương buông mà̀n khói phủ non đầy
Đêm tàn trải hết niềm tâm sự
Phó mặc dòng đời hối hả xoay
Tay đan tay, bóng đổ dài
Xôn xao mộng thắm đong đầy hương sen
Phố thị ngoài kia ngập ánh đèn
Muôn màu, muôn sắc cảnh đua chen
Đục trong nhân thế đời cay đắng
Bạc trắng đầu ai nỗi lụy phiền !
Vạn cổ Trang sinh hồn thổn thức
Nghìn xưa Hồ Điệp mộng buồn tênh
Ta, em có
triệu lời thơ đẹp
Ấm áp ru tình cõi lãng quên
Lênh đênh bóng một con thuyền
Trùng dương sóng vỗ, mông mênh kiếp sầu!
Cố giấu trong hồn bao nỗi đau !
Đường mơ bàng bạc bóng trăng thâu
Mây buồn, sương nhạt giăng muôn nẻo
Đá lạnh,
rêu xanh phủ một màu
Tình vỡ- em đi- đêm gọi nhớ
Bút treo- thơ khép- mực nghiêng sầu
Bên dòng nước nhỏ trôi ra biển
Tự dối lòng ta ...bởi bể dâu !!!
Thy Lệ Trang
Massachusetts