Phôi Pha - thơ Thùy Châu
Đau từ từng nỗi xôn xao
Đau trong sợi nhớ tình hao tình gầy
Lần tay đếm những vơi đầy
Mân mê kỷ niệm tháng ngày buồn rơi
Mềm môi buông giữ nụ cười
Nghe trong tâm tưởng một trời mộng mơ
Ngày đi tháng đợi năm chờ
Mênh mông giòng nhớ phủ bờ quạnh hiu
Đâu còn bao nổi chắt chiu
Giọt sầu rơi rụng buồn thiu rã rời
Chim di vổ cánh cuối trời
Người đi khép lại những lời yêu thương
Mong manh trong cỏi vô thường
Bạc phai sắc nhớ còn vương hương lòng
Chập chùng bao nổi chờ mong
Giây tơ chùng phím trong vòng phù sinh
Cuộn chăn tưởng để ấm
mình
Nhưng lòng thì mãi phiêu linh với người
Tìm đâu ra tiếng gọi mời
Đường xưa hút bóng xa rời Cố Nhân
Nhủ mình thôi những bâng
khuâng
Nhưng sao cay đắng từng lần muốn quên
Chao nghiêng vạt nắng bên thềm
Rưng rưng khóe mắt nghe mềm đôi môi
Ừ thôi thì một lần thôi
Trầu không chẳng thắm vì vôi bạc lòng
Gói từng sợi nhớ sợi mong
Thà vào huyệt lạnh của giòng phôi pha
Nhưng từng… từng giọt châu sa
Nghe bao hiu hắt từ xa gọi
về.
THÙY
CHÂU
(8/01/2014)