Saturday, January 17, 2015

Những Mảnh Trăng Vỡ - thơ Phan Minh Châu









Những mảnh vỡ màu mật ong rắc lên những tàn cây
Rắc xuống dòng sông vừa dụi mắt
Rắc lên ngọn tháp già cam phận dễ nghìn năm
Mùa xuân đi qua
Thành phố còn đang ngủ
Tháng giêng trầm tích nỗi buồn
Mảnh trăng vừa đủ tuổi
Chập chờn trôi
Sóng sánh màu cánh kiến
Đêm Nguyên tiêu quá chén
Lao xao bờ bụi
Tiếng côn trùng lang thang
Mẩu bánh phết đầy trăng
Dây từng chiếc áo
Từng khuôn mặt người như tượng đá mù câm
Trăng chảy qua thung
Trầm mình dưới đáy sông
Nhởn nhơ đùa bỡn
Chiếc bánh phết đầy trăng vỡ tan
Đêm tàn
Trăng xuôi về châu thổ
Để lại những mẩu vụn thời gian
Tiếc nuối
Cho người.

Phan Minh Châu