M ạc Sầu - thơ Lê Hoàng
Số phận đành sao gọi Mạc Sầu
Sinh ra đã ôm mối lo âu
Cha không thấy mặt lúc còn bé
Mẹ đành ôm
gánh theo bể dâu
Lang thang từ thuở năm lên bốn
May có trời giúp nổi lo âu
Ngày ấy về sống bến
Tương đầu
Dòng sông nước biếc chảy đi đâu ?
Xanh xanh tươi thắm hoa rơi rụng
Hồng hồng má biếc trăng nguyệt lầu
Nếu thế cuộc đời đâu đáng nói
Bất ngờ họa phước chập chùng sâu.
Bất chợt Xuân về giữa canh thâu
Chàng đâu bước tới tiếng cơ cầu
Đôi mắt
nhung thắm nhìn tha thiết
Thẹn thùng
ta buớc quay thật lâu.
Thế rồi duyên kín chìu theo mệnh
Xướng họa ngâm nga nhạc lúc đầu
Nên thành tri kỷ thấm vào sâu !
Cho hay một thói thường đen bạc
Quen mùi nên phải
lụy dòng châu
Qua đêm một bữa buồn một bữa
Vòng tay năm, tháng nhớ tháng, năm
Khi tình đã cạn thơ cũng cạn
Thôi đành buông thả suốt năm canh
Mùa Đông trở gió Xuân lại về
Không ngờ giấc mộng mấy sơn khê
Nay đành tan tác thành thiên cổ
Chàng đã ra đi bỏ lời thề
Nhạc tiển
âm vang chiều xuống phủ
Nghe như xé ruột tím không gian
Xưa nay tri
kỷ bao người biết
Bá Nha Tử Kỳ cũng đa đoan .
Lê Hoàng
Alameda 2015
Xuân
Ất Mùi