Sunday, January 25, 2015

Ký Ức Những Trang Đời - thơ Song Nhị 










Tôi ngồi giở những trang đời đòi đoạn
tìm lại mình trong đống bụi thời gian
buổi mưa nắng nhuốm vàng phai mái tóc
thời binh đao một thuở mãi kinh hoàng

Tôi héo hắt cả một thời thơ dại
tuổi thơ trôi theo bom đạn từng ngày
mẹ lam lũ trên đồng khoai ruộng lúa
cha miệt mài kháng chiến đuổi giặc Tây

Tuổi lên tám tôi mơ làm chim hót
chạy nô đùa bên khóm trúc bờ ao
đọc từng chữ trang Cờ Lau Tập Trận
học thuộc lòng tình tự mỗi ca dao

Thuở lên mười tôi mơ làm tráng sĩ
tuốt thanh gươm Phù Đổng vượt băng ngàn
con ngựa sắt vung roi vào chiến trận
lũ rợ Hồ nghìn vạn đứa xác tan

Tuổi thơ tôi bồng bềnh như bọt sóng
lại in hằn thương tích khó mờ phai
cuộc đấu tố, cuộc thanh trừng giai cấp
cướp của giết người giữa chợ ban mai

Nước mắt chảy theo gia tài khánh kiệt
áo mẹ tôi loang máu giữa đấu trường
tôi xé ruột gào lên lời thống thiết:
ôi, đồng bào! ôi, Tổ quốc ! Quê hương!

Tôi trốn chạy một thời man rợ đó
bỏ xóm làng nơi cắt rốn chôn nhau
như cánh chim suốt một đời lưu lạc
mỗi chặng đường mỗi cảm giác buốt đau

Khi đất nước ngăn đôi bờ vĩ tuyến
lại cuộc tương tàn xáo thịt nồi da
bởi chủ thuyết vô luân đầy bịp bợm
bỏ cội nguồn, mất tình tự ông cha

Hai mươi năm mịt mù trong lửa khói
máu chảy thành sông xương trắng bạt rừng
đem dân đen nướng trong lò lửa hận
cả nước thành trại cải tạo tập trung

Tôi lại sống những năm dài quằn quại
lê xác thân tàn tạ chốn lao tù
tuổi xuân tôi tàn phai theo vận nước
tàn theo từng ác mộng chốn thâm u

Tôi đã sống kẻ bên lề xã hội
kẻ bị lưu đày trên chính quê hương
tôi đã đi khi hận thù xua đuổi
khi tương lai không còn một con đường

Nay non nước cách xa ngàn vạn dặm
đứng bên này trái đất ngóng bên kia
mỗi thân thuộc vẫn lời lời hẹn ước
vẫn ngày đêm trông đợi một ngày về

Bao giờ nữa, tôi có ngày hạnh phúc?
những phút giây thân ái giữa quê nhà
để âu yếm hôn lên vầng trán Mẹ
để ôm choàng thở hơi ấm tình Cha.

 11/ 2000
Song Nhị