Ký Ức Đêm Ba Mươi - thơ Phan Minh Châu
Chiều ba mươi khách lạ đến thăm nhà
Vài con vịt, cặp gà, bánh tráng.
Tôi hỏi mẹ chắc là bè bạn
Mẹ tôi cười người ấy chẳng từng thân
Mẹ kể rằng khi đó cũng mùa xuân
Chiều cuối chạp mọi người lo sắm tết
Mẹ cũng đình về , sau những ngày thấm mệt
Sợ trễ đêm giao thừa như những xuân xưa
Chợt tiếng còi xe cấp cứu cuối sân xa
Ca đẻ khó mới vừa vượt tuyến
Người phụ nữ quê nơi vùng đảo,biển
Đến nơi này không kịp nhắn người thân
Đến giờ thay ca nhưng mẹ lại bâng khuâng
Ê kíp mổ đang cần người thợ giỏi
Chỉ sơ sẩy cả một đời lầm lỗi
Sẽ ra sao ? hai số phận con người ?
Tự nhủ lòng mẹ thoáng thấy vui hơn
Mẹ tình nguyện nhận về mình ca khó
Khuya ba mươi niềm vui như pháo nổ
Tiếng trẻ chào đời tiếng khóc oa, oa….
Ca mổ nhọc nhằn niềm vui cũng dài ra.
Nhưng mẹ lại… lỡ một ngày sắm tết
Sáng mồng một trong nhà không bánh tét
Chỉ nhang đèn lãng đãng chút hương hoa
Mẹ mĩm cười nhắc đến chuyện ngày xưa
Mà khuôn mặt sáng ngời niềm hạnh phúc
Mẹ nhắc chúng con nghề y cần có đức
Việc đầu tiên phải giữ trái tim mình
Cha một thời yêu mẹ vẫn đinh ninh
Giúp cho mẹ một đời toàn tâm nguyện
Hôm nay,ngày mai và vĩnh viễn
Tấm lòng y không thẹn ở bên đời
Phan Minh Châu