khúc giao mùa - th ơ Xuân Bích
cuối thứ bẩy - đêm côn trùng kể lể
tháng năm mòn trên
hệ lụy lá xơ
chủ
nhật chìm trong cơn nhớ vỡ bờ
lời định nghĩa
trơ vơ thềm thư viện
chân lữ thứ đi
trên giầy kỷ niệm
khúc giao mùa còn
hát đuổi nhau chơi
những tình nhân
chưa quên phút nghẹn lời
chưa nguôi được
niềm vui thai nghén cũ
nghe vời vợi trên
vai trần giấc ngủ
những vòng tay âu
yếm thuở vào nôi
và mùi thơm trên
môi má cuộc đời
chân dẫm nát những
ru hời dưới bóng
xoay rạo rực cho
nghi ngờ cô đọng
những bàn tay
gian dối tự bao giờ
vun đam mê theo
nhịp thở thờ ơ
đêm bốc cháy cơn
mơ hồ sa mạc
bầy chim dõi bay
theo mùa cỏ rác
những manh đời vừa
thất lạc đâu đây
vội tìm nhau
chia xớt nghiệp lưu đầy
trên chiếc áo
xanh rêu còn vết tích
đời bật ngã theo
nhau ngày đếm lịch
đêm vong thân từng
sợi xích thời gian
đi qua nhau qua
những chặng bụi tàn
hôm nay nhớ như
mình đang vẫn nhớ
tay dụi mắt xua
tan từng bỡ ngỡ
mỗi niềm tin đều
tự cứu riêng mình
mỗi lầm than đều
có một hành tinh
như đã mất cả
cung đình tuổi trẻ
sao không giữ lại
trăng thề thế hệ
mượn cuộc chơi
chia dĩ vãng làm đôi
nửa lên ngôi nửa
đi xuống ngậm ngùi
đêm gái góa nuôi
con bằng tủi hận
chiều biên giới
mồ hôi đầm trên trán
dưới màn mưa bụi
muông thú tìm ăn
khắc trên lưng đôi
ba vết tục tằn
đời cơm áo vốn
no lành - đói rách
thời nghiên bút
thiếu chi phường đốt sách
cơn mê điên
trong huyết mạch tràn tuôn
đem hoang vu đi
gán nợ mất còn
ôi điên loạn cơn
di truyền dã thú
đem nanh vuốt
ghim trên mình lịch sử
dựng đời lên so cuồng
vọng đổi trời
gom thiên thu vào
rộng lớn mù khơi
ta viết ngược tên
mình trên giấy lạ
song vẫn giữ
nguyên hương trời cỏ lá
nhớ mặt nhau và
nhớ cả gì đâu….
vẫn nguyên mình
và nguyên mãi về sau.
xuân bích