Đi Ra Từ Phía Mặt Trời - thơ Ngưng Thu
Em cầm trên tay tiếng phong linh dịu dàng lội vào
giấc mơ trưa tìm anh
Nghe thoang thoảng bên tai từng âm thanh lanh canh
giai điệu gió
Anh có thấy chiếc chìa khóa tâm hồn em để quên đâu
đó
anh chỉ hộ em tìm…
Đã lâu rồi mà kí ức cứ quay về réo rắt gọi tên
Khi một ngày bắt đầu bằng muôn vạn ánh duơng lên
Anh có nghe tình yêu rộn ràng nơi góc phố
Và khi bầy sẻ nâu đùa vui trên gác chuông nhà thờ
chiều đổ
Em kiếm tìm trong dĩ vãng từng đau…
Một thời ta cùng ở trong nhau
Có phải anh và em ra đi từ mặt trời
Nên hai đường thẳng là song song để không còn gặp
nhau nơi điểm cuối
Và nếu lỡ có giao nhau trên tháng ngày quá cũ
Ta còn là gì khi mỗi nguời chỉ là một trái tim đơn
Bước ra khỏi giấc mơ trưa trả lại tiếng phong linh
lanh canh về cho ô cửa
Em không biết mình bây giờ là một nửa của riêng ai
Ôi! Thế thì thôi sao cứ đành ôm hoài mối tình đã cố
nhạt phai
Ta chỉ biết có nhìn nhau…
Mà nhìn từ hai điểm
trên hai con đường
... mãi mãi cứ song song
Để rồi nghe tiếng yêu thương vọng về từ xa xưa như
tiếng Romance nhè nhẹ thoảng qua lòng
Mà chùng chình nuối tiếc.
Ngưng Thu