Hoàng Hôn - thơ Giáng Ngọc
"Chiều buông xuống hoàng hôn về ngang đầu"
Tiếng ngân vang chuông khép cửa trần đâu?
Thôi thúc tiếng âm hồn thâu vọng lại!
Ta cứ tưởng
sớm mai mặt trời quang khái
Là đẹp nhất của một con người
Mà chẳng phải, hoàng hôn chiều đang đợi
Một màu vàng loang lắng tận chân trời
Hoàng hôn đấy mới là chiều buông tuyệt vời
Nhìn sắc thái âm dương
ngập quanh lối.
Từ một đổi, ta chờ anh đến
vội
Hai đứa nhìn hơi bóng quyện bên
nhau
Xa xa tắp chân
trời thoáng bóng ngọn cỏ lau
Đang nghiêng ngã
xuôi theo chiều gió
Tình bây giờ mưa nắng trải qua rất
khổ
Khi hoàng hôn tắt nắng lịm dần đau
Ai có nói: "Tình còn đẹp khi còn dang dở
Đời mất vui khi đã trọn câu thề”
Cho dù chi, hoàng hôn thì vẫn cứ đi về
Hai ta vẫn một lời thề không đổi
Hoàng hôn ơi! nhớ đừng đi vội
Đợi chúng tôi theo với cuối cuộc đời
Cho dù mưa
nắng, thuyền có ra khơi
Thì ân ái không bao giờ lịm tắt
Hoàng hôn lên hay xuống dìu dặt
Chờ với nhé, đợi với nhé
Yêu thương đến nên ta chưa cần vội
Cuộc luân hồi trăn trở mãi khôn
nguôi
Giáng Ngọc