Thursday, January 1, 2015

Hai Đầu Nỗi Nhớ - Nguyễn Thị Thúy Ngân
truyện ngắn

           Tiếng chuông đổ dồn dập từ chiếc điện thoại di động làm Ý An giật mình. Liếc nhìn thấy số máy của Bảo Nam, cô vội vàng bấm máy:
-         Dạ, em nghe.
-         Anh đây - chiều, tối nay ta gặp nhau nhé, được không em? Bảo Nam hỏi.
-         Thiệt không anh, anh tới hồi nào sao không báo em trước? Ý An lo lắng hỏi lại.
-         Thì bây giờ anh báo nè. Anh đang trên đường tới em…Gần tới nơi anh sẽ điện một lần nữa em đón anh nhen…? Bảo Nam thông báo.
-         Anh được nghỉ mấy ngày, xa quá mà anh, sao…! Cô định nói tiếp, nhưng đầu dây bên kia đã chen ngang: “ Anh không đợi được nữa. Ồ! Không sao - có xa, ba sông anh cũng lội, bảy đèo anh cũng leo…hiihi…đón anh nhé”. Rồi cúp máy.

      Ý An nhìn chiếc di động một lát, rồi như chợt tỉnh, la lên: “ Thôi chết rồi, bây giờ làm sao đây?” Tiếng la của cô làm chị Hồng cùng phòng đang làm việc, ngẩng lên hỏi:
-   Có chuyện gì vậy em?-
-   Dạ, dạ hổng có gì đâu chị. Cô mắc cỡ trả lời tay gãi gãi đầu, sơ ý cô làm đổ ống đựng viết làm chúng rơi tung tóe. Cô cúi xuống nhặt. Chị Hồng nhìn cô cười tủm tỉm làm An càng thẹn hơn. Chỉ còn vài tiếng nữa … cô lo lắng thật sự, nên chốc chốc lại nhìn đồng hồ. Miệng lẩm bẩm: “ Làm sao đây…làm sao đây”. Hay về nói thiệt với nhỏ Út, nhờ nhỏ ấy…”. Ai biểu mi chơi trò cút bắt làm chi. Lòng cô đang rối bời vì chưa tìm ra cách giải quyết. Cô đành xin phép chị Hồng cho về sớm một chút. Khi ra đến cửa, chị Hồng nói với theo: “ Gặp người yêu chứ có phải gặp mẹ chồng lần đầu mà lo dữ vậy em…”. Cô quay chào chị lần nữa nở nụ cười  lấy lệ, khỏa lấp.

 Ra lấy xe xong, cô phóng thẳng một mạch về nhà. Vừà
dựng chân chống xuống, cô leo hai bậc cầu thang một lúc, lao thẳng vào phòng cô em gái
-      Út ơi! Giúp chị với – Cô rối rít làm nhỏ em hoảng hốt.
-      Chị Hai, chuyện gì mà giúp. Chị tông phải ai hả, người ta có   sao không? Chị có bị gì không? Quay qua em coi - Con Út nắm tay cô xoay một vòng rồi nói: “… Chị hổng có sao hết là mừng rồi!”
-       Út à – Út.. tối, tối nay em đi thay chị … Cô ấp úng không biết mở lời từ đâu. Chuyện là.. là.. trời ơi..!! Cô vò đầu.
-     Gì mà như gà mắc tóc vậy chị Hai, bộ chị biểu em đi gặp người yêu thay chị hả. Đâu có được – Nó nói bâng quơ làm cô giật mình. Hổng lẽ con nhỏ này biết hết chuyện rồi. Thấy bà chị lúng túng nó trêu tới.
-         Anh Hai dễ thương không chị? Lỡ anh ấy già em gọi bằng chú sao đặng…mà biết đâu, em gặp rồi em cũng tương tư thì là m sao? Hổng lẽ cả hai chị em mình…Nó nói xong dợm quay đi.
-         Nhưng…chị Hai lấy thơ và hình của Út gởi cho người ta… Chưa nói hết câu con nhỏ la làng
-         Thôi chết con rồi ba má ơi. Ba ơi cứu con với…Nhỏ Út la toáng lên làm ông Bảy ngồi uống trà ở hàng ba, rầy: “ Có gì mà chị em bây rộn lên dzậy, lớn cái đầu  mà hơi chút là ba ơi…thiệt tình!” Ý An đành nói thật sự việc cho nhỏ em nghe. Nhỏ nhe răng cười thấy ghét: “ Kệ bà, bà làm bà chịu, tui hổng biết dzụ này à nha…” Cô dành xuống nước năn nỉ. “ Thôi được thế này nhé...nha.. Chị cứ nói vầy hé…”. Nó miễn cưỡng dàn sếp. Hổng biết nó nghĩ gì lại lăng xăng chuẩn bị quần áo cho cô. Nó bắt cô thử cái này không ưng ý lại thay cái kia. Cô chẳng còn đầu óc đâu để mà ngắm. Thôi phó thác cho nhỏ vậy.

       Tiếng chuông lại đổ dồn làm cô giật bắn người. Nó đẩy cô ra cửa. Cô sợ,  quay lại nhìn vào gương lần nữa nói: “ Thôi, chị không đi gặp đâu Út ơi…”. Nhỏ em  trấn an: “ Em thấy chị như vầy là xinh nhất rồi. Giản dị nhưng thanh lịch. Không sao đâu, chị đi đi em theo sau có gì em cứu hộ cho” - Nó khích lệ.

       Cô hòa vào dòng người. Tối nay cô thấy thành phố của cô thật lạ. Hàng cây hai bên hè phố vui hơn mà chúng đang thầm thì với nhau chuyện gì đó. Cả ánh đường dường như cũng sáng hơn. Cả ánh mắt mọi người cũng như đang chăm chú nhìn cô tò mò, tìm hiểu, vừa  giễu cợt vừa thích thú. Lòng cô lâng lâng thật khó tả. Anh ấy thấy mình bình thường như vầy có thất vọng không? Anh có vui khi gặp cô không? Lát nữa mình sẽ nói gì nhỉ(!).Lạy trời cho anh đừng có hỏi tới mấy bài thơ của nhỏ Út.  Chắc lúc đó cô chỉ mong đất nứt ra làm hai cho cô chui xuống. Sao mà mi quê thế - Cô nói thầm trong bụng. Bởi Cô chưa chuẩn bị gì cho cuộc gặp gỡ vô tình này. Cô cứ nghĩ chuyện trao đổi thư từ, thơ thẩn theo phong trào: “ Cả nước hướng về Trường Sa thân yêu” do đoàn thanh niên tổ chức. Thư thì cô viết thật lòng. Còn những bài thơ thì lại của nhỏ em lanh chanh. Rồi một thời gian quen nhau, thư qua thư lại tình cảm cũng theo đó nảy mầm một tình yêu thật trong sáng. Bảo Nam nói  vậy. Anh đã bày tỏ: “ Vẫn thường giở những bức thư của cô ra đọc đến thuộc làu mỗi khi rảnh rỗi, hay những lúc nhớ cô quay quắt. Những chiều hoàng hôn anh hay ra biển trèo lên mỏm đá lớn dõi mắt về đất liền. Nhớ nhất là những đêm trăng sáng vằng vặc giữa bốn bề sóng nước mênh mông. Biển như hát, như ru lòng người: “ Không xa đâu Trường Sa ơi…Không xa đâu Trường Sa ơi… Vẫn gần bên em vì Trường sa luôn bên anh…”.Lời bài hát đã nói lên tất cả nỗi nhớ của những người đang làm nhiệm vụ xa nhà. Tình yêu cuả người lính biển thật khoáng đạt và cũng vô cùng ấm áp. Cứ mỗi lần nhận được thư Bảo Nam cô vừa mừng vừa lo. Cô mừng cho cả hai người đã có một tình cảm đẹp. Nhưng cô cũng lo lắng sợ anh sẽ phát hiện cô nói dối về những bài thơ: “ Mi nên thật thà nói cho người  ta biết đi, chứ để lúc anh ấy  phát hiện ra thì lòng tin sẽ giảm, đôi khi còn làm người khác bị tổn thương. Mà tình cảm của anh ấy quá chân thành. Cô thấy hối hận là đã không nói rõ từ ban đầu. Thôi để lát nữa ta nói cho anh biết luôn, rồi tùy anh hiểu. Bên cạnh đó cô cũng đắn đo - nếu nói ra anh cho cô là người dối trá rồi chia tay thiệt thì sao. Bởi Bảo Nam yêu người trong ảnh và yêu luôn những bài thơ chân chất lẫn lãng mạn của nhỏ Út. Đến lúc này cô lại sợ mất anh. Ôi! Cô không thể nghĩ mọi việc lại khó xử như thế này:” Em xin lỗi” – cô nói thầm.

     Cô dừng xe cách nơi hẹn một đoạn để lấy tinh thần. Bảo Nam đi tới đi lui nôn nóng, đôi khi lại nhìn theo một cô gái nào đó đưa tay vẫy vẫy. Có lẽ Bảo Nam sợ cô không nhận ra anh. Anh đứng quay lưng lại nên không biết cô đã tới.
-         Bảo Nam - Cô gọi nhỏ.
-         Ý An, là em sao.  Anh đang lo em không nhận ra anh, hay thấy anh rồi làm ngơ đi luôn.” Anh mừng rỡ nói luôn một hơi. “ Anh không có nhiều thời gian, mình vào quán nước ngồi nói chuyện được không em? Anh dắt xe và nắm tay cô vào quán. Gọi thức uống xong anh nói tiếp: “ Anh đi công tác đột xuất. Sáng mai 6 giờ anh phải lên tàu về lại đơn vị. Anh chỉ có mấy tiếng đồng hồ thăm em. Em khỏe không, hình như em gầy hơn và…Hai bác thế nào?
-         Dạ, em khỏe, công việc cũng bận rộn – Cô giải thích vội vàng để anh không nhận ra sự khác biệt giữa người thực và ảnh. Đúng là cô gầy hơn và già hơn- Ý An đâm lo.
-         Anh dặn em rồi, làm gì cũng phải giữ gìn sức khỏe để yêu anh và đợi anh, vì cuộc chiến còn kéo dài mà – Anh cười nửa đùa nửa thật. Thấy cô im lặng anh lo lắng hỏi: “ Em không vui khi gặp anh sao? Hay anh không giống như em tưởng tượng…” Anh nhìn sâu vào mắt cô, có điều gì đó vừa thoáng qua.
 -         Đâu có, em bất ngờ quá nên… Cô bối rồi cúi đầu ấp úng - Em.. muốn nói với anh một chuyện. “ Nếu em không giống người trong ảnh, hay..hay… anh có yêu em không? - Cô ướm lời dò hỏi.
-    Vậy em có thật sự yêu anh không? Anh hỏi lại rồi nhìn cô chăm chú, chờ đợi.
-    Em yêu anh Bảo Nam – Cô trả lời thật lòng
-        Anh cũng nghĩ vậy. Em có nhớ đã viết cho anh bài thơ: Biển và anh: “…Anh là đại dương. Bao la nỗi nhớ. Em con thuyền nhỏ. Bơi trong anh mênh mang…” Giờ thì anh biết con thuyền nhỏ của anh rồi, và em vẫn mãi như thế nhé Ý An? Anh mạnh dạn tìm tay cô nắm chặt.

     Cô để yên tay mình trong tay anh. Bàn tay chai sạn và tin tưởng. Cô lý nhí: “ Em nhớ anh.” Anh nghe được cô nói nhưng lại giả bộ hỏi. Ánh mắt nồng nàn.
-         Em mới nói gì đó, anh nghe không rõ.
-         Em nhớ anh – Cô ghé tai anh nói nhỏ thẹn thùng.
-         Ôi tuyệt quá. Bảo Nam ôm chầm lấy cô. Môi hai người vô tình chạm nhau dừng lại, ngỡ ngàng, say sưa.

     Anh đưa cô về trước cổng. Hai người bịn rịn chia tay. Anh dúi vào tay cô gói quà. Đó là một cây san hô đỏ.Món quà của người lính biển.  Đêm đã khuya. Bảo Nam đón chuyến xe sớm trở lại thành phố khác để tiếp tục cuộc hành trình. Anh đã vượt mấy trăm cây số để gặp cô vỏn vẹn có mấy giờ đồng hồ. Cô thấy lòng mình rưng rưng. Bóng đêm như thông cảm và đồng lõa với tình yêu. Anh kéo cô vào vòng tay, ôm cô thật chặt. Nụ hôn như không muốn rời. Xe đến đón, anh mới buông cô ra: “ Em sẽ mãi mãi đợi anh…”. Cô nói với theo.

 NGUYỄN THỊ THÚY NGÂN