Buồn Tôi - thơ Thùy Châu
Buồn tôi buồn bóng buồn hình
Buồn trong nỗi nhớ buồn tình nhân sinh
Buồn từ trong cõi u linh
Bước ra trắng xóa bình minh cuộc đời
Buồn từ tiếng khóc câu cười
Tự dưng xa lạ thành người thân quen
Khi không đốt nến thay đèn
Lờ mờ nhân ảnh lại thèm thấy nhau
Trần gian bao mấy nhịp cầu
Phù du ước vọng nát nhàu xác thân
Đong đưa chìm nỗi phong trần
Sầu đi khổ lại bao lần bước qua
Trái đời nhìn thấy bao la
Đưa tay hái mãi chỉ ra trái sầu
Tà Ba chán vạn sắc màu
Mà sao bước mãi trên cầu sắc không
Trắng tay, trắng mắt, trắng lòng
Trắng hoài số phận trắng vòng bon chen
Lọc lừa bao tiếng chê khen
Cũng đành đón nhận cho
quen với đời
Tìm đâu ra thấy nụ cười
Cái tâm nhân ái gọi mời đón ta
Dù rằng nhân thế bao la
Quay đi ngoảnh lại chỉ ta với mình
Buồn rằng từ buổi sơ sinh
Bước ra đã thấy điêu linh đón chào
Cây đời chín mọng trên cao
Buồn tôi đón nhận trái
nào cũng chua
Giữa giòng nhân thế hơn thua
Ngọt chua trao nhận bán mua đắng lòng
Suối nguồn gom lại thành sông
Đắng cay gom lại thành vòng nhân gian
Buồn tôi như nước trên ngàn
Đổ vào cái nhớ vô vàn cái đau
Buồn tôi nghĩ đến mai sau
Xa rời nhân thế trái sầu chưa tan !.
Bước đi địa ngục thiên đàng
Cầu vui sướng khổ sẽ bàng bạc trôi!.
Thùy
Châu (19/7/2013)