Cung T ình Đơn - thơ Xuân Bích
Ai thả hoàng hôn vào dáng tuyết
cho hồn ngập lạnh khoảng chờ trông
em băng qua ngưỡng đời môi chín
có hái hoa lòng để tặng đông
mùa
lạnh ta buồn như sắp chết
manh
hồn còn đọng chất thu phai
em
đi ngang sót hờ tia mắt
đủ
sưởi bờ vai một tượng đài
nghe gió lên cơn mùa quạnh quẽ
thổi vào thân phận nửa đời nghiêng
đêm chênh vênh bước mòn khuya khoắt
em có nghe lời nghẹn xích xiềng
buồn
đã lên men thơ lạc vận
chén
đời xiêu nhỏ giọt cường toan
đốt thiêu cơn mộng đêm thần thoại
em
có nghe hòa âm trái oan
bờ bến trầm luân cơn bão tục
vong hồn tổ quốc ngất thiu da
lũ sâu khiêng bán vào lao địa
sông-núi-rừng xô xát qủy ma
phiên khúc giao mùa đêm bóng dáng
cung
đàn thừa tự vốn yêu xưa
em
đi còn nợ nhiều thao thức
trang trải bằng ngôn ngữ giọt mưa
ta vẫn còn ta như đã mất
em - từ một thuở lạnh vòng vây
môi say chất nói chưa đồng hóa
trang tuổi còn bay bụi phấn thầy
ta lớn
hai lần bên trái cấm
một
lần buổi sáng mặt trời lên
một
lần trăng đến cùng đêm tối
nhưng chẳng bao giờ thay đổi tên
Xu ân Bích