Vườn Xuân Hoài Niệm - thơ Nguyễn Vô Cùng
Mùa xuân này em có về quê mẹ
Thăm giùm anh vườn cũ có còn xanh
Tới gốc mai từng trúng đạn bao lần
Xem có nở nụ hoa nào kịp Tết
Ra giếng nước cạnh bên cây bồ kết
Thử múc lên em nhé một đôi gàu
Uống giùm anh cơn khát đã chờ lâu
Anh biết mạch vẫn ngon như ngày trước
Mé đầu sân xưa là hàng thược dược
Trồng mỗi năm anh đón kịp xuân về
Em ngỡ ngàng vì ngói đổ rêu che
Mảnh chậu vụn trong um tùm cỏ dại
Nhà anh đó cái nền hoang trống trải
Hãy bước vào xông đất sáng Xuân nay
Chỗ bàn thờ là khóm sậy lung lay
Thắp nén nhang em nói lời mừng tuổi
Cố nén nghe em đừng sa giọt tủi
Sợ đầu năm đầu tháng “mất may xưa”
Dù cây đa bến cũ chẳng còn lưa
Lời giản dị người quê mình vẫn đẹp
Ra vườn sau có con đường cong hẹp
Lũy tre già phủ bóng buổi trưa êm
Nhớ Xuân xưa về rộn rã bên thềm
Lạt bánh chưng anh tìm tre khẳm lá
Em chỉ thấy hầm bom và đạn phá
Vết thương thời chinh chiến chẳng liền da
Mùa Xuân về gió réo khúc bi ca
Cho tấy buốt cơn đau đời dâu bể
Em thấy bây giờ Mùa Xuân Quê Mẹ
Thành cổ tích và nỗi nhớ rưng rưng
Chén rượu mừng năm mới chốn quê hương
Tưới giùm anh lên mảnh vườn hoài niệm!
nguyễn vô cùng
(1997)