Tuesday, January 27, 2015

Bài Thơ Thứ 1001- thơ Lê Mai Lĩnh

Boris Pasternak













Nếu được sống một thời
Như một thời Pasternak đã sống
Anh cũng đã có cho mình một Zhivago, Doctor
Nếu được bị chôn sống một thời
Như một thời Pasternak dũng cảm tung hoành ngòi bút
Anh cũng đã có một mình một trời thơ Tình Yêu
Nếu được bị sống một thời
Nhưng đã không có một thời
Nên anh đã tay không, nếu như em không đến
Nhưng em đã đến
Hiếm hoi
Mưộn màng
Giũa đời ta, thời bóng xế

Em đến làm đảo điên đời ta
Cái đã mất, lấy lại được rồi
Cái không còn, hiện hồn trở lại
Cái đã chết, đòi sống lại, phục sinh
Cái dưới đất, chui đầu mà dậy
Cái trên trời không dưng rớt xuống
Cái ngoài biển trôi dạt vào bờ
Cái ngủ yên lồm cồm bò dậy
Cái điên khùng, trở lại cái tỉnh
Cái bất thường, trở lại ngon lành
Nên ta gọi là em Lara của ta
Cũng phải
Anh là Pasternak của, do, tại, vì em
Cảm ơn em
Người tình chín đỏ
Cuối đời
Vô song.

Sáng nay chép lại bài thơ
Trong quán cà phê đường Lam Sơn
Giữa vị đắng và khói thuốc
Nơi anh sẽ đưa em tới
Căn nhà số 13
Để mai sau lỡ có thế nào
Em đổ tại anh chọn số 13 xui xẻo.
Đêm qua lại nữa một đêm trắng mắt
Em, Pasternak và Thơ
Chập chờn trong anh, giữa cơn mộng tỉnh
Rượu, không uống mà say
Tình, lỡ vương phải chịu
Em hiểu không, lòng anh?

Lê Mai Lĩnh