Friday, January 23, 2015

Bài Thơ Thứ Nhất - thơ Lê Mai Lĩnh









Đang dọn mình chải lại đời anh
Đêm xuống với cơn mưa đầu mùa,
những ngày chờ đợi
Anh đến với em, hành trang mang theo những gì
Em dấu yêu, lòng phân vân anh tự hỏi.

Có thể nào với đôi tay trống trơn
Của một thời khan hiếm thực phẩm
Vật giá leo thang mỗi ngày đến điên đầu nhức nhối
Toan tính nghĩ suy chuyện cơm áo đời thường
Ôi cuốc đời, tự khoanh vùng cho mỗi khối óc.

Có thể nào với đôi chân khập khễnh
Lê gót mỗi ngày để còn đứng thẳng
Trên mặt đất này để còn làm người
Để còn đôi mắt nhìn thẳng sự thật
Nhìn anh nhìn em, để còn nhận diện
Khuôn mặt quê hương, khuôn mặt bạn bè
Và tình yêu của em, lộc trời vừa tới
Em biết không, anh nâng niu biết mấy.

Có thể nào với trái tim thấp thỏm
Tìm kiếm hoài sao chẳng chút bình yên
 thể nào với trái tim phập phồng lo sợ
Sao thấy được em, khuôn mặt dịu hiền.

Có thể nào, có thể nào, có thể nào
Thừa can đảm để làm một nhà thơ
Nhưng lại rụt rè qua một đoạn đường
Đến nhà em sao vẫn thấy khó khăn.

Có thể nào anh không đến
Có thể nào em chẳng đợi trông
Có thể nào chờ đến ngày tận thế
Hùi hụi, anh tiếc trong lòng
Hùi hụi, anh tiếc trong lòng.

Lê Mai Lĩnh