Monday, January 26, 2015

Bài Thơ Thứ Mười - thơ Lê Mai Lĩnh










Đốt trái tim, cúi đầu, chào người trong ảnh
Không gọi em là tiên, ta vẫn biết em trần tục
Để được thấy rằng em rất gần gũi
Như chính linh hồn ta

Nhớ một thời cắp sách đến trường
Áo trắng nữ sinh Đồng Khánh
Cầu Trường Tiền, những chiều gió lộng
Tà áo em bay như một dáng liêu trai.

Nhớ một thời guốc son qua phố
Cặp sách đen, phượng vĩ đỏ, em như tuyết
Ước gì ta có được bàn tay của trời
Vẽ lên trái tim ta,chân dung em, diễm tuyệt.

Nhớ một thời, trong cặp, dấu trái me chua
Tưởng tượng thôi, em đã làm ta khát bỏng
Nhớ một thời trong vở, em chép thơ tình
Tưởng tượng thôi, em đã làm ta muốn trở thành thi sĩ.

Nhớ một thời, nhớ một thời, nhớ một thời
Vàng son, vàng son, phai nhạt
Nhớ một thời, nhớ một thời, nhớ một thời
Thôi quên đi, hỡi em, tình nầy đã đủ.

Lê Mai Lĩnh