Ảo Mộng Một Dòng Sông
- thơ Nguyễn Phan Ngọc An
Em là ảo mộng một dòng sông
Gây nhẹ tương tư sóng ngập lòng
Như liễu thướt tha chiều nắng hạ
Siêu hồn lạc nẻo biết hay không?
Anh viết tình anh lên gấm hoa
Gởi nàng kiều nữ dưới trăng ngà
Hài sen gót ngọc xin dừng bước
Ôi dáng kiêu sa, đẹp mặn mà...
Anh trải tình anh lên cỏ cây
Để khi em bước đến nơi nầy
Cho tà áo lụa vương hoa lá
Quyện mãi nồng nàn hương ngất ngây
Xao xuyến lòng ta, đôi mắt trong
Môi hồng má thắm nét mày cong
Em là Chức Nữ Thiên cung xuống
Cho ấm dương trần giữa tiết đông!
Ta muốn ôm em tại phút này
Vì yêu xây mộng giữa cuồng say
Vì em ngọc quý trong thiên hạ
Điên đảo mày râu em có hay?
Hồn ta phiêu lãng vào mơ mộng
Dẫu biết ngàn năm mây vẫn bay
Dẫu biết mình yêu trong tuyệt vọng
Em về phương ấy gió ngừng lay
Em đến lòng ta cơn bão dậy
Em đi tang trắng phủ ngàn cây
Năm dài ta sống đời cô lẽ
Em tạo niềm vui được mấy ngày...
Nàng là ảo mộng giữa đêm đông
Cho khách tài hoa vướng bận lòng
Tĩnh thức lòng ta như thác lũ
Yêu em ta lạc mất thiên đường...
Nguyễn Phan Ngọc An