Đường Chiều - thơ Phùng Sáng
Một mình đi đường chiều,
Thơ thẫn theo hàng cây,
Cây sầu thương đổ lá.
Một buổi chiều có cả,
Nhớ nhung và xa lạ,
Quanh đây cây bóng ngã.
Lòng buồn ôi! xiết bao,
Chiều buông,mình khách lạ,
Lang thang nơi xứ người.
Nhớ người xưa tóc
ngắn,
Sáng
chiều ngày
hai buổi,
Hoan
vui trên sân trường.
Nhớ tình
tôi thơ dại,
Đã mộng ước gì
đâu!
Mà
thao thức khôn
nguôi.
Nhớ Nguyển
Hoàng xa xưa,
Người cho
biết bao
nhiêu,
Làm sao mà đếm được.
Nhớ Thầy, Cô
bạn cũ,
Xa xôi và biền biệt,
Biết ai còn ai mất!
Tôi
nay, thân viển xứ,
Đêm nhớ tiếng còi
tầu,
Sân ga buồn hắt hiu.
Một mình
đi đường chiều,
Thơ thẫn theo hàng cây,
Cây sầu vương đổ lá.
Tôi chơ vơ xứ lạ,
Trời đêm
vầng
trăng sáng,
Cúi đầu mắt mờ nhòa.
Pauls Valley,
Oklahoma USA
Tháng 8 2012
Phùng Sáng