Thổn Thức Chiều Sương - thơ Ngưng Thu
Một chút mơ hồ vương bóng mây
đồng
chiều ngây gió, đồng chiều say
chiêm
bao về ngự miền hư ảo
thổn
thức canh đời, ai có hay?
Sáng
lên sườn núi, tối chân đồi
Đời
có khi buồn…cũng lúc vui
thăng
trầm lên xuống âu là phận
miệt
mài con nước ngược rồi xuôi
Đàn
bò nghe nắng vàng chân bước
ngẫn
ngơ âm vọng tiếng con người
gặm
mảnh hoàng hôn còn sót lại
nhơi
vạt sương chiều môi thấm môi.
Nghé
ọ lăn quăn tìm vú mẹ
lon
ton bờ suối, chú mục đồng
mùi
quê hăng hắc quanh triền gió
trăng
choàng ngõ trúc, rực lòng đông.
Một
chút mơ hồ, một chút không
dường
như đâu đó phía mênh mông
chiêm
bao còn ngự miền hư ảo
thổn
thức chiều sương buốt buốt lòng.
NGƯNG
THU